Bí quyết thổ nạp tầng hai lưu lại trong không gian ý thức, hắn đã nắm giữ được áo nghĩa và tinh túy từ lâu, dung nhập vào tâm linh. Hiện thực tu luyện như nước chảy thành sông, không có bất kỳ trở ngại nào.
Theo vận hành của bí quyết thổ nạp tầng hai, khí huyết trong cơ thể Từ Huyền càng lúc càng tinh tiến, tăng cường.
Cứ như vậy, duy trì liên tục tròn nửa ngày.
– Ca ca, khí sắc của ngươi thoạt nhìn khá tốt, dược sư nói ngươi còn phải ở trên giường hai tháng, ta không tin.
Sau một lúc Từ Huệ Lan lại bê thuốc vào, nàng cảm giác rất kinh ngạc.
– Để ta tự mình!
Từ Huyền nâng bát lên húp hai ba ngụm hết chén thuốc, thẳng thắn dứt khoát.
– Có muốn ăn gì hay không?
Từ Huyền ngồi trên giường, sờ vào thắt lưng của chính mình, vẻ mặt có chút đói khát. Hắn tu luyện bí quyết thổ nạp suốt một ngày đêm, trong bụng sớm đã trống rỗng.
Nếu không phải sợ quá mức kinh hãi thế tục, hắn chuẩn bị xuống giường.
Từ Huệ Lan trương cái miệng nhỏ lên… dáng vẻ này đâu phải bệnh nhân a?
Dược sư nói hắn còn phải ở trên giường nửa tháng nữa, quả thật là có quỷ. Từ Huệ Lan vội vã đi vào trong phòng lấy một chén cơm ra cho Từ Huyền, thêm ít rau dưa nữa.
Vừa nâng bát cơm lên, Từ Huyền ngửi thấy một mùi thơm kỳ dị, cảm giác thèm ăn tăng nhiều.
– Đây là linh lương?
Từ Huyền thất kinh, thần sắc hơi trầm xuống.
Đương nhiên hắn hiểu rõ, lấy điều kiện của nhà mình căn bản không có khả năng ăn linh lương.
Linh lương là một loại thực phẩm của Tu giới, chỉ có linh điền mới có thể trồng ra. Nếu như gia đình giàu có ăn linh lương mà lớn lên, cho dù không có khả năng tu luyện nhưng thể chất so vẫn mạnh mẽ hơn người quanh năm tu luyện.
– Ừm, ca ca bị thương, cần vật đại bổ, trước ta học trên trấn tích được chút Linh nguyên tệ, mua một túi linh lương nhỏ.
Từ Huệ Lan hơi cúi đầu thấp giọng nói.
Từ Huyền trầm mặc trong chốc lát, trong lòng hiểu rõ ý tốt của muội muội, cũng không từ chối, ăn như rồng cuốn, một hơi hết sạch.
– Linh lương giá cả như nào rồi?
Từ Huyền ăn xong còn thuận tiện hỏi giá hàng của Tu giới hiện giờ.
– Ừm, ngay cả linh lương thứ phầm cũng tới năm Linh nguyên tệ một cân.
Từ Huệ Lan thu thập xong lại bắt đầu đi bện áo cà sa.
Từ Huyền ngồi trên giường, ánh mắt mơ hồ lóe sáng, trong lòng trầm ngâm: ta sở hữu toàn bộ ký ức kiếp trước trước mười sáu tuổi, trong đó có rất nhiều ký ức học thức và hữu dụng, không tin không thể kiếm được chút Linh nguyên tệ.
Ta nhất định phải để cả nhà đều có thể ăn linh lương.
Tiếp theo hắn bắt đầu tu luyện bi quyết thổ nạo, ăn cơm chiều xong, tinh lực mười phần, tu luyện làm ít hưởng nhiều.
Bí quyết thổ nạp có tiết tấu kỳ dị khiến thân thể hắn bị kích thích. Tinh, khí, huyết đều tràn đầy dị thường, vận hành trong cơ thể rất nhanh.
Hô!
Từ Huyền thở ra một hơi, trực tiếp nhảy xuống khỏi giường.
Khí huyết hoàn toàn sung mãn, vết thương trong có thể dũng đã được hồi phục bảy tám phần.
– Bí quyết thổ nạp này thật là kỳ diệu.
Từ Huyền không kinh động muội muội và mẫu thân, không muốn tạo chuyện quá mức kinh hãi thế tục, lại đi về giường.
Đêm đó, Từ Huyền tiến nhập vào mộng, lại lần nữa tiến nhập Ký Ức Tinh Hải kia.
– Lẽ nào ta chỉ có thể tiến nhập vào đây ở trong mộng.
Từ Huyền đứng trên ngôi sao sáng sủa duy nhất, thản nhiên nói.
– Hiện giờ lực lượng tinh thần của ngươi còn chưa đủ cường đại, còn không thể tự chủ tiến nhập vào đây.
Hư ảnh sứt mẻ nhìn lướt qua, rõ ràng hơn lần trước một it.
Từ Huyền gật đầu, ngồi trên ngôi sao sáng rực tu luyện bí quyết thổ nạp tầng ba, cảm thấy có chút tiến triển. Cuối cùng sau một hồi ủ rũ, hắn liền tiến nhập mộng đẹp.
Ngày thử hai tỉnh lại, tinh thần Từ Huyền chấn hưng, hét nhẹ một tiếng liền bay xuống giường.
Cử động này đều khiến Từ mẫu và muội muội sợ hãi.
– Không được! Ca ca phải tĩnh dưỡng trên giường vài ngày nữa.
Từ Huệ Lan và Từ mẫu bị kinh hoảng vội vã ngăn cản.
Dù sao dược sư kia cũng đã nói qua, Từ Huyền ít nhất phải nằm trên giường nửa tháng.
Từ Huyền vô cùng bất đắc dĩ, hiện giờ trong nhà quẫn bách, thương thể của chính mình đã tốt hơn, sao có thể ăn không ngồi rồi tiếp?
Cũng may, ngay chiều hôm đó, Từ mẫu mời dược sư trong thôn tới.
Vị dược sư già này vẻ mặt đầy nếp nhăn, chân tay khô gầy, đưa ta bắt mạch Từ Huyền, sau đó nắn tứ chi hắn.
Một luc ssau, lão dược sư già nhíu mày.
– Dược sư, lẽ nào Huyền nhi xảy ra chuyện?
Từ Huyền thấp thỏm bất an nói.
– Không phải xảy ra vấn đề mà thương thế của hài tử này so với trong tưởng tượng của ta tốt hơn rất nhiều, hồi phục nhanh hơn vài lần.
Lão dược sư có chút buồn bực nói, sắc mặt hơi xấu hổi.
Trước đây hắn chuẩn đoán Từ Huyền phải ở trên giường tĩnh dưỡng nửa tháng.
Thế nhưng hiện giờ bệnh nhân đã sinh long hoạt hổ ngay trước mắt hắn.
– Ngươi đang nói, thương thế của ca ca trên cơ bản đã bình phục rồi sao?
Từ Huệ Lan vui mừng, hai mẹ con đều có chút hưng phấn.
– Không chỉ như vậy, ta còn phát giác khí mạch của hắn dường như mạnh hơn bình thường vài phần, tựa hồ có chút khác thường.
Lão dược sư chau mày, hiện giờ không nghĩ ra chuyện gì, nhìn xong bệnh nhân liền cáo từ, không muốn ở chỗ này thêm chút nào nữa.
Khi Từ Huyền vui vẻ đứng ở trước mặt, đối với hắn chính là châm chọc lớn nhất.
May mà hắn chỉ là một dược sư nông thôn gà mờ, ỷ vào kinh nghiệm phong phú có thể giải quyết đại bộ phận chứng bệnh, nếu không có thể nhìn ra được một ít mánh khóe.
Từ Huyền buông ra một hơi thở, một là lão dược sư không thấy được mánh khóe gì, hai là rốt cục chính mình không cần nằm trên giường nữa.
Sau khi dược sư cất bước đi, cả nhà vô cùng sung sướng.
Một nhà ba người ăn điểm tâm, tuy rằng là một ít cơm rau dưa nhưng rất hòa thuận vui vẻ.
– Ôi, cả nhà ăn mới ấm áp hạnh phúc làm sao.
Một thanh âm nam tử bén nhọn truyền từ bên ngoài vào.
Từ Huyền nhướng mày, chủ nhân thanh âm này rất quen thuộc, chỉ là…
Bên ngoài phòng có hai người tiến vào.
Trong đó người thanh niên lên tiếng lưng hùm vai gấu, thân hình bưu hãn, so với Từ Huyền lớn hơn gấp đôi, đôi mắt híp lại thành một đường.
– Từ Tiểu Hổ, ngươi đến đây làm gì?
Muội muội Từ Huệ Lan hừ lạnh một tiếng.
Từ Tiểu Hổ chính là nhi tử của quáng địa quản sự Từ Đại Hổ, hai cha con giống nhau đều cao to hung hãn, tuổi không đến mười tám đạt được luyện thể nhị trọng, ở trong thôn cũng thuộc vào diện tương đối ưu tú.
=======
Từ lúc nhỏ, Từ Huyền đi học trong thôn vẫn bị Từ Tiểu Hổ ức hiếp.
Hơn nữa đối phương lại là nhi tử của Từ Đại Hổ, lúc này nhìn thấy Từ Tiểu Hổ, Từ Huyền cảm giác vô cùng chán ghét. Thế nhưng sau khi tiếp thu ký ức của kiếp trước, lúc này hắn đối mắt với Từ Tiểu Hổ không kinh hoảng chút nào.
– Tiểu nha đầu, lần này thiếu gia Từ Nguyên nhà chúng ta đi tuần tra, vừa lúc đến nhà người nhìn.
Từ Tiểu Hổ nịnh nọt cung nghênh thiếu niên mặc thanh bào vào trong phòng.
Đều là người cùng thôn, đương nhiên Từ Huyền nhận biết vị thiếu gia Từ Nguyên này.
Trong Dương Mẫu thôn không lớn không nhỏ chủ yếu có ba dòng họ: DƯơng, Từ , Trâu.
Ba dòng họ lớn cũng là ba cỗ thế lực của Dương Mẫu thôn: Đại Dương gia, Đại Từ gia, Đại Trâu gia.
Chỉ có ba nhà này trong Dương Mẫu thôn là tài đại khí thô, giàu có viễn siêu những gia đình giàu có bình thường.
Mà Từ Nguyên này chính là công tử Đại Từ gia.
Ánh mắt Từ Huyền sắc bén chú ý tới kiện thanh sam trên người Từ Nguyên, chất liệu vô cùng tinh vi, vô dùng trơn mượt.
Đây dĩ nhiên là một kiện áo cà sa.
Cho dù là áo cà sa hạng thấp kém trên thành phố thì giá trí cũng hơn một nghìn Linh nguyên tệ, tương đương với mấy tháng thu nhập của Từ Huyền gia.
Các áo cà sa đều có kỳ hiệu chống lạnh chịu nhiệt như nhau. Mà nghe đồn một ít áo cà sa đẳng cấp cao còn không để nước lửa xâm phạm, đao thương không thể gây thương tích, thậm chí có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện.
– Ha ha.
Từ Nguyên hiền lành nói:
– Huệ Lan a, ta thay mặt gia phụ tới đây tuần tra, thuận tiện thăm ngươi luôn. Về phần nợ của nhà ngươi thiếu không cần phải gấp gáp, chỉ cần nửa năm có thể trả hết nợ là được.
Chỉ là khi ánh mắt của hắn rơi xuống khuôn mặt thanh thuần tú lệ của Huệ Lan thoáng hiện lên một tia tham dục, cũng lập tức thu liễm.
– Nửa năm? Không phải lúc trước ngươi nói là nửa tháng sao?
Đôi mắt Từ Huệ Lan trong trẻo nhưng lạnh lùng, nàng đối với Từ Nguyên công tử luôn căm thù tới tận xương tủy nhưng lại không dám đắc tội.
Nàng cũng không cho rằng đối phương vô duyên vô cớ cấp chỗ tốt cho mình.
– Huệ Lan, ca ca ngươi thụ thương, để cho ngươi tới nhà ta vay tiền, Từ công tử phải khuyên can trước mặt lão gia mãi, còn để kỳ hạn trả nợ hoãn tới nửa năm sau.
Từ Tiểu Hổ vội vã tiếp lợi, bộ dáng nịnh nọt.
– Chút việc nhỏ ấy hà tất phải nói đến.
Từ Nguyên cười rất ôn hòa, phối hợp với khuôn mặt trắng nõn vô hại:
– Được rồi Huệ Lan, ngày mai là sinh nhật ta, ngươi có thể qua không?
Sinh nhật?
Từ Huyền lạnh lùng, thầm mắng: tên ngụy công tử Từ Nguyên này, lúc sinh nhật muốn Huệ Lan đi tới nhà hắn.. rõ ràng không có ý tốt.
– Không được, yến hội của nhà giàu, ta bần gia tiểu nữ không dám trèo cao.
Từ Huệ Lan cũng băng tuyết thông minh, lập tức cự tuyệt.
– Vậy quên đi.
Từ Nguyên chỉ lưu lại thất vọng nhàn nhạt, sau đó rời đi.
– Nha đầu không biết phân biệt tốt xấu, ngươi chọc công tử tức giận. Trong nửa tháng mà ngươi không trả sạch nợ…hừ…
Từ Tiểu Hổ lộ vẻ hung quang trên mặt, hung hăng trừng mắt nhìn một nhà ba người, uy hiếp nói.
Mẫu thân Từ thị bị dọa tới sắc mặt tái nhợt.
Từ Huệ Lan cũng có chút sợ hãi trong lòng, nàng biết nếu như tới kỳ hạn mà không thể trả nợ sẽ có hậu quả gì.
– Ha ha, hình như ca ca ngươi đã bình phục hơn rất nhiều, đã lâu không luận bàn rồi.
Từ Tiểu Hổ nhìn lướt qua Từ Huyền, ánh mắt lộ ra quang mang hung ác.
Nếu đổi lại là ngày xưa, Từ Huyền bị hắn khi dễ như vậy nhiều khả năng sẽ kinh hoàng.
Nhưng xưa đâu bằng nay.
– Trong nửa tháng, ta sẽ trả đủ lại Linh nguyên tệ cho Đại Từ gia, còn ngươi tên cho săn Đại Từ gia này… mau cút cho ta!
Từ Huyền hoành tay trước ngực, thanh âm mạnh mẽ hữu lực.
– Cái gì?
Từ Tiểu Hổ chấn động toàn thân, sắc mặt tái nhợt.
Hắn chẳng bao người nghĩ tới thiếu niên luôn bi chính mình ức hiếp lại dám lớn tiếng chống đối chính mình.
Đối phương chưa bao giờ dám tạo nên thanh thế lớn như vậy.
– Cút!
Từ Huyền chỉ dùng một thanh âm cực kỳ hững hờ nói.
Bí quyết thổ nạp kỳ dị được vận chuyển, khí huyết trong cơ thể hắn dâng trào, âm thanh mạnh mẽ mười phần, thần quang trong mắt tỏa ra run sợ người.
Trong lúc hoảng hốt, hắn phảng phất như hóa thành phiến tinh không sừng sững trong mộng, giống như nam tử kia.
Cút!
Một chữ vô cùng đơn giản giống như băng nhận giữa trời đông giá rét, tỏa ra hàn ý lạnh lùng vô cùng.
– Ngươi… ngươi …
Từ Tiểu Hổ đỏ mặt lên, nhất thời bị khí thế chấn nhiếp.
Trong lòng hắn kinh hãi không chịu nổi: rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao ta lại bị tiểu mao đầu này dọa thành như thế.
Đây vẫn còn là tiểu tử yếu đuối bị hắn khi dễ trước đây sao?
– Tiểu Hổ, còn không mau đi.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng truyền đến thanh âm của Từ Nguyên công tử.
– Tiểu tử, ngươi chờ đấy, lần gặp mặt sau ta sẽ đánh cho ngươi quỳ xuống đất xin tha thứ…
Từ Tiểu Hổ mang theo ánh mắt oán hận mà phẫn nộ rời đi.
Mãi cho tới khi ra khỏi cửa Từ gia, hắn vẫn không thể hiểu được vì sao chính mình bị tiểu tử kia chấn nhiếp.
Lấy cấp bậc của hắn há có thể hiểu được huyền diệu trong bộ công pháp thể tu Long Xà Cửu Biến truyền từ xa xưa.
Từ Huyền phát âm rõ ràng từng chữ một, vận chuyển khí huyết và tinh thần toàn thân sản sinh ra thanh thế, cho dù phàm sĩ luyện thể tam trọng cũng phải động dung.
…
– Đây là… ca ca của ta sao?
Từ Huệ Lan kinh ngạc nhìn về phía Từ Huyền.
Vào giờ khắc này nàng phát hiện ra, ca ca quật cường trong trí nhớ xảy ra biến hóa mà khó có thể nói bằng lời.
Nghĩ tới đôi mắt lạnh lẽo của Từ Huyền, khí thế hùng hồn của hắn, Từ Huệ Lan quả thật có chút không thể tin được.
Trong mơ hồ, hình tượng ca ca ở đáy lòng nàng tựa hồ cao hơn ngày xưa vài phần.
– Trong nửa tháng, muốn trả hết chỗ nợ nần này khó hơn lên trời a… hiện giờ ngươi còn lại đắc tội Từ Nguyên công tử.
Từ mẫu Vương Vũ cười khổ nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!