"Cuối cùng em cũng đã nhận ra... thứ em khao khát nhất chính là hạnh phúc của tất cả những người mình yêu thương..."
Dương Hằng bật dậy, chuyến du hành thời không khi đó vẫn khiến hắn hơi bị choáng váng, dù là lấy sức mạnh thể chất không tầm thường của mình.
Toàn bộ thương thế sau trận chiến đã hồi phục lại. Hắn nhìn cổ tay của mình, biểu tượng đại diện cho tuổi thọ đã đầy kịch. Thậm chí còn phiêu tán ra sinh mệnh lực nồng đậm.
Đây là... tất cả những gì mà các cô gái đã giao phó cho hắn.
Vị trí bây giờ là một ngõ hẻm nhỏ, Dương Hằng nhìn bộ dạng rách rưới trên người mình mà cảm thấy đau đầu. Bộ dạng này ra ngoài có khi bị cảnh sát bế lên cũng chả trách được.
Hắn không có giấy tờ tùy thân, không có gì cả, hắn là một người không tồn tại trong thời đại này.
"Mà thôi, dùng A.T.A Armor cũng được."
Dương Hằng cũng không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này nữa. Chỉ là ngay khi hắn định rời đi, một âm thanh cộc cằn vang lên từ phía sau.
"Này, thằng chó!"
Dương Hằng quay đầu ra đằng sau, là một gã thanh niên bặm bợm, con mắt trợn lên cố tỏ vẻ hung tợn. Gã thanh niên rút ra một con dao.
"Nếu như mày đéo đưa tiền, vậy thì..."
Hắn tước lấy con dao của tên cướp đường một cách dễ dàng, tiếp đó thụi một cú vào bụng của gã khiến gã ngất ra đấy.
"Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh mà."
Dương Hằng cảm thán, lột sạch đồ của tên cướp ra. Hắn không phải biến thái cho nên chỉ lấy đồ bên ngoài là áo khoác và một cái quần thôi. Sau đó hắn ném tên cướp ra trước trụ sở cảnh sát rồi ung dung rời đi, tên này nhìn thế nào cũng không phải mới vào nghề, cảnh sát chắc cũng có hồ rồi.
Hắn đi xem lịch để chứng thực mốc thời gian, phát hiện chính mình vậy mà đi quá dự tính. Trở về 14 năm trước.
"Dự tính ban đầy của Aya là ba năm trước, tức là khoảng thời gian mà kế hoạch Mahou Shoujo bắt đầu."
"Mình lại quay về 14 năm..."
Hắn nhìn cây gậy phép dạng súng của Aya trên tay, có lẽ chính thứ này đã thực hiện nguyện vọng chân thật nhất của hắn.
"Nhưng mà thấy hơi sai thì phải, theo như mốc thời gian mà mình biết được qua vua. Đáng lẽ thời gian này không thể tồn tại mới đúng chứ?"
Không, không phải không tồn tại. Mà là toàn bộ trái đất lúc này phát triển vượt bậc do AI điều khiển. Một vài năm sau, AI quyết định sẽ xóa sổ nhân loại dẫn đến sự thức tỉnh của vua. Sau khi tái tạo lại toàn bộ mất một năm, vua mới khởi động kế hoạch Mahou Shoujo.
Tại đây, dường như có chút sai lệch.
Nơi này không phát triển cho lắm, không phải nó nghèo khó hay gì, mà là nó chỉ phồn vinh đúng với chục năm trước thôi.
Dương Hằng nhớ đến những thứ Aya đã cho hắn biết, về thời đại ma thuật, người được số mệnh lựa chọn. Mấy thứ đó có lẽ đã khiến ký ức của vua bị sai lệch.
"Mà thôi, cứ tìm hiểu không phải là biết sao."
Thân ảnh của Dương Hằng khuất dần, hoà lẫn vào dòng người đông đúc rồi biến mất
...
Tại một bệnh viện.
"Là sinh đôi! Hai bé gái!"
Có một bác sĩ nói lớn. Nghe thấy vậy? người phụ nữ ngồi trên giường bệnh mỉm cười hạnh phúc. Ngay vừa rồi, cô cảm giác mình đã bước một chân vào cửa tử, nhưng mà một bàn tay đã lôi cô trở lại trần gian.
Cô không biết đó là ai, cũng mặc kệ vấn đề tâm linh hay không. Cô chỉ muốn cảm tạ người đó, hay là một vị thần linh nhân từ nào đó mà cô không biết tên.
"Mẹ đây."
Cô nhẹ giọng nói, bế cặp sinh đôi lên trên tay. Cô chị có mái tóc đen giống với bố nó, cô em có mái tóc vàng giống với cô.
"Nếu như, anh ấy ở đây thì tốt..."
Cô nỉ non. Còn ở bên ngoài phòng bệnh, có hai bóng người đang đứng lặng ngoài đó.
Phanh!
Trong hành lang vắng tanh, Dương Hằng cùng Hinomoto đứng cạnh nhau, cùng nhìn vào phòng bệnh.
Hinomoto nắm chặt tay đến mức mu bàn tay trắng bệch, cuối cùng buông thõng ra.
"Việc này là sai lầm của vận mệnh..."
Phanh!
Chưa kịp để Hinomoto nói hết câu, Dương Hằng đã một tay đẩy anh ta đập mạnh vào bức tường. Hinomoto không tức giận, cũng không phản kháng, chỉ khốn khổ nói.
"Tôi đã không còn gì cả."
"Anh còn gia đình của mình! Tôi mặc kệ anh nói vận mệnh chó má gì, anh cần phải vào đó rồi ở bên cạnh họ! Chứ không phải bất lực đứng tại đây như một thằng thất bại!"
Hinomoto giãy giụa trong tâm trí, anh cắn răng. Cuối cùng nở một nụ cười khổ sở.
"Tên của hai đứa bé, anh có thể cho tôi biết được không?"
"Chị là Aya, em là Tsuyuno."
"Cảm ơn anh."
Hinomoto đứng dậy, vuốt vuốt quần áo một chút cho chỉnh chu. Anh đứng trước cửa phòng bệnh rồi hít sâu một hơi. Mở cửa bước vào.
Trước khi đi khuất hẳn, anh còn nghe được loáng thoáng tiếng nói của Dương Hằng vọng bên tai.
"Hạnh phúc của lũ trẻ vẫn quan trọng hơn. Mấy việc nặng nề hơn thì người lớn chúng ta gánh chịu là đủ rồi."
"Anh... anh..."
Hinomoto nhìn người phụ nữ đang có biểu cảm sững sờ trước mắt, nước mắt của cô lăn dài trên má.
Dù cho đau đớn khi sinh đẻ có khủng khiếp như thế nào, cô cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt. Vậy mà chỉ vì nhìn thấy người trước mắt, cô đã không thể nhịn được.
"Xin lỗi..."
Lời xin lỗi vào lúc này có lẽ vẫn chưa muộn màng. Hinomoto cười mỉm, tiếp nhận hai đứa bé từ tay cô gái.
"Nhìn đi, chúng là con của anh đó!"
Hinomoto dịu dàng nâng niu hai thiên thần nhỏ trong tay.
"Cô chị là Aya, cô em là Tsuyuno, em thấy có được không?"
Cô gái hơi ngạc nhiên, vậy mà đã nghĩ tới việc đặt tên con rồi?
Nhưng mà, nó khiến cho cô thật hạnh phúc. Cô gật đầy đồng ý.
"Ừm!"
Kogami Aya, Kogami Tsuyuno. Chính là con của anh.
...
Trên một con đường ngoại ô hoang vắng, Louise đang đi bộ. Với chiếc cặp học sinh cùng với bộ quần áo cô đang mặc, không khó đoán là cô đang từ trường về nhà.
Bất chợt, con đường phía trước của cô bị chặn đứng bởi một gã to béo và luộm thuộm.
"Chào... chào em. Anh hay nhìn thấy em... luẩn quẩn... quanh con phố này. Kể từ... đó... anh không thể ngừng nghĩ... về em..."
"Ừm... nếu có thể... chúng ta hẹn hò với nhau... được không? Làm ơn đấy..."
"Trông tởm quá đấy!"
Louise nhăn mặt lùi lại một bước. Gã trước mắt dù đã cố gắng ăn mặc chỉnh chu bằng cái áo sơ mi, nhưng mái tóc chưa chải bẩn thỉu kia đã tố cáo gã là một kẻ bừa bộn. Không chỉ thế, cái hơi thở dâm dục kia cho Louise phải rùng mình.
Cô bé định kéo còi cảnh báo gắn ở quai đeo cặp sách để đánh động cảnh sát gần đó. Gã béo thấy vậy, lao đến đẩy ngã Louise xuống đường, giữ chặt hai tay cô bé khiến cô không kéo còi được. Gã hét lên, nước miếng văng tứ tung.
"Sao mày dám làm tổn thương cảm giác của tao như thế! Tao vừa mới thổ lộ tình cảm của mình cho mày!!! Mày nghĩ mày muốn nói gì thì nói chỉ vì mày dễ thương hả?"
"Tao sẽ đéo bao giờ tha thứ cho mày!!! Chẳng ai có thể cứu nổi mày đâu!"
Louise cố gắng giãy giụa, nhưng hiển nhiên có sự chênh lệch sức mạnh rất lớn giữa một học tiểu học như cô bé với gã béo kia. Khu vực này không có camera, vậy nên rất có thể cô sẽ bị gã này xâm hại.
"Không..."
Louise hoảng loạn, chỉ là viễn cảnh tồi tệ mà cô lo sợ chưa kịp xảy ra, đã có dị biến.
Một thân ảnh màu đen tiếp cận từ đằng sau, nhấc bổng tên béo lên chỉ với một cánh tay. Đó là một người mặc toàn thân đều là màu đen, áo gió phấp phới, ngay cả khuôn mặt cũng bị bao phủ hoàn toàn. Chỉ có duy nhất hai chấm phát sáng màu xanh giống như đôi mắt trên phần mặt nạ.
Bốp!
Chỉ với một cú đấm, tên béo ngã sõng soài ra mặt đường, hai mắt trợn trắng, có vẻ đã ngất đi. Người áo đen nhìn vẻ phía Louise vẫn chưa kịp tỉnh hồn, ngón tay chỉ về phía cái còi cảnh báo mà cô chưa kịp rút.
Louise giật mình hiểu ý, cô rút còi. Ngay lập tức, loa phát thanh gần đó vang lên tiếng cảnh báo. Khi Louise nhìn lại, người áo đen bí ẩn đó đã biến mất.
"Thằng khốn nhà ngươi đang toát ra cái mùi bệnh hoạn cực độ đấy! Mặc dù mọi chuyện đã kết thúc và mày không thể thực hiện được hành vi đồi bại, nhưng con bé bị tổn thương là do mày."
"Hả.. hả?"
"Không may cho thằng ngu nhà mày, người mày đụng đến là em gái tao. Vì vậy mày đừng có nghĩ sẽ thoát âlans dễ dàng, chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất đi."
Trong phòng thẩm vấn, Misumi lạnh lùng nhìn vào gã béo đang co rúm lại vì sợ hãi. Giọng nói đanh thép đến cực điểm. Nếu như không phải vì người áo đen giấu mặt đó đã ra tay giúp đỡ, anh thật sự không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.
Misumi nặng nề trở về nhà, nhìn thấy hai cô em gái Alice và Louise đang không tim không phổi chơi game mà mí mắt giật giật. Trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, xem ra con bé cũng không bị ảnh hưởng tâm lý nhiều lắm.
"Yo! Anh hai về rồi đấy à?"
"Mừng anh về. Anh có muốn chơi cùng không?"
"Chậc, chỉ một ván thôi đấy."
Bài báo cáo có hạn ngày mai bị Misumi quăng ra sau đầu. Ăn tí quở trách cũng chẳng sao, gia đình mới là quan trọng nhất.
...
"Hú hồn thật đấy, tớ cứ tưởng mình chết rồi, người đó cứ như siêu nhân vậy!"
Một cậu bé hưng phấn nói, vừa mới vài phút trước thôi, cậu suýt nữa đã bị xe tải cán trúng. Nhưng có một người bí ẩn đã cứu cậu.
Trên một con đường đê, một đôi bạn trẻ đang đạp xe. Đứa con trai thì cầm lái, đứa con gái thì ngồi đằng sau.
"Nè Haruto!"
"Có chuyện gì vậy?"
"Có phải khi lớn thì chúng ta sẽ được kết hôn không?"
"Tưởng chuyện gì... tất nhiên là có thể rồi! Bất kể sơ trung, cao trung hay học đại học, đi làm thì tớ vẫn sẽ yêu cậu, Isoko!"
...
"Chậc, đúng là chả mong đợi gì ở cái thằng vô dụng này nhỉ, đại ca?"
"Ờ, dàn xếp sao cho nó tự sát vì nợ nần. Chúng ta thậm chí có thể cho con vợ ngon nghẻ của nó vào nhà thổ, hay làm đồ chơi cho chúng ta cũng được, chẳng phải tuyệt lắm sao?"
Trong một căn trọ, hai gã đòi nợ đang xách bố Nijimin, muốn tròng cái dây treo cổ lên. Chỉ là chưa kịp để chúng thực hiện hành vi này, một bàn tay đặt lên vai của gã đại ca.
"Hả? Mày là..."
Bốp!
Người áo đen tung đấm thẳng vảo mặt gã đại ca, máu mũi cùng ba chiếc răng cửa văng ra vẽ trên khoảng không một hình vòng cung. Tên còn lại chưa kịp ré lên sợ hãi đã bị ăn một cú đạp thẳng vào bụng, cả người bay ngược ra phía sau.
Người áo đen lột cái điện thoại từ người tên đại ca ra, bấm gọi cảnh sát.
"Ba ơi!!!"
Âm thanh của hai đứa trẻ đánh thức ông bố dậy, ông nhìn hai đứa con đã rúc vào ngực khóc nức nở mà đau lòng. Vợ của ông thì đứng lo lắng bên cạnh.
"Nào nào, đừng có khóc nữa... Bố vẫn khỏe re đây này!"
Ông miễn cưỡng an ủi cả hai, thực ra cũng chẳng nhớ một cái gì cả. Ông chỉ biết rằng trong lúc đang uống nước với hai tên đòi nợ, ôbg đã ngất lịm đi. Chúng chắc hẳn đã định làm điều gì đó rất khủng khiếp.
"Nhưng mà, ai đã cứu mình nhỉ?"
Bố Nijimin cau mày, trong một khoảnh khắc, ông chỉ thấy loáng thoáng một thân ảnh to lớn màu đen.
"Chị ơi, sao người đó lạ thế?"
Theo hướng đứa em trai chỉ, Nijimin quay đầu lại, thấy được một người toàn thân đều đen xì, quả thật trông rất kì lạ nếu so với hoàn cảnh xung quanh. Nhưng người đó đi quá nhanh, chỉ một cái chớp mắt đã biến mất, cứ như là ảo giác vậy.
...
"Xin chúc mừng!!!"
Trong một căn nhà ấm cúng, Sasaki kiêu ngạo hếch cằm lên. Còn cha mẹ của cô đang cầm tờ giấy thông báo lọt vào chung kết mà khen lấy khen để. Làm cho Sasaki sướng phổng mũi.
"Nhìn này, họ còn để tên con trong đó kìa!"
"Hừm, ai mà chẳng vào chung kết được. Đó chỉ là một bước tiến nhỏ trong hành trình của con thôi."
Dù đang vui sướng, nhưng cô bé vẫn cố tình làm ra vẻ không để ý, hai tay khoanh trước ngực làm mặt nghiêm túc. Chọc cho cha mẹ cùng cười vang.
"Chúng ta vẫn phải ăn mừng chứ! Tối nay hãy ra ngoài ăn mừng nào!"
...
"Anh... anh xin lỗi!!!"
Trước cửa nhà Shizukime, một người đàn ông lôi thôi quỳ gối trước gia đình ba người của Sarina. Mẹ cô nghiêm mặt nhìn người đàn ông mà mình từng tin tưởng trao thân, cảm thấy thất vọng tột độ. Chị của cô thì lấy hai tay bịt mắt em gái lại.
"Sao em không được xem?"
"Chẳng có gì đáng xem đâu, chỉ là một gã đàn ông tệ bạc và vô trách mà thôi. Nhớ nhé, sau này tuyệt đối không được kết thân với loại người như vậy.
"Vâng!"
Dù cái hiểu cái không, Sarina vẫn gật gù đồng ý. Còn gã đàn ông kia đã bị mẹ cô tống cổ ra khỏi nhà.
...
"Bố, mẹ, em!!!"
Touko hét lớn, muốn xông vào bên trong cứu người. Nhưng mà cô đã bị mấy nhân viên chữa cháy ngăn lại.
"Không được, thế lửa quá lớn, cháu không thể vào trong đó!"
"Gia đình cháu còn ở trong đó!!!"
Trong lúc Touko đang giằng co cùng hai người nhân viên chữa cháy. Bên phía căn nhà vang lên một âm thanh lớn như có gì đó đang phá bung ra, nó càng lúc càng trở nên mạnh hơn.
Bành!!!
Một phần cửa nhà bị đá bay, một bóng người toàn thân đều là màu đen phi ra. Hai tay của người đó xách hai người lớn một nam một nữ, sau lưng đeo một đứa trẻ.
Touko hốt hoảng chạy tới, người bí ẩn kia đã đặt chỉnh tề ba người gia đình xuống. Ngoại trừ phần phổi hít phải khói bụi độc hại, cả người cũng không tổn thương gì, chỉ cần vài ngày tĩnh dưỡng là khỏi.
"Tạ ơn..."
Touko cùng các nhân viên chữa cháy định nói lời cảm tạ thì người đó đã biến mất. Cứ như một bóng ma vậy.
...
Bên trong nhà Yatsumura, đôi vợ chồng trẻ đang háo hứng chờ đợi đứa con đầu lòng ra đời.
Bởi vì Tsuyuno không còn mồ côi, vậy nên hai người họ cũng không nhận nuôi ai. Tuy vậy, bi kịch vẫn sẽ tìm đến.
Tiếng chuông cửa reo lên. Nguòie chồng cau mày.
"Giờ này lại có ai đến đây nhỉ?"
"Có khi là người giao hàng đó anh."
Người vợ ra mở cửa, bên ngoài cũng chẳng phải là nhân viên giao hàng gì, mà là một mặt mũi bặm bợm với con dao sắc nhọn trên tay.
Người vợ sợ hãi ré lên. Nhân lúc cô lùi lại phía sau, tên bặm bợm được đà lấn tới. Gã mở tung cửa ra vào, giơ con dao lên với vẻ đe dọa.
"Buổi tối tốt lành thưa quý cô. Chà, chúng ta có một gia đình nhỏ hạnh phúc ở đây sao?"
Người chồng đã lao ra đem vợ che ở đằng sau. Tên bặm bợm chẳng quan tâm, đằng nào gã cũng sẽ giết hết.
Bộp!
Một cánh tay chặt mạnh vào gáy của kẻ đang có ý định sát nhân. Gã trợn trắng mắt, ngã oạch ra sàn nhà. Phía sau gã là một người áo đen bí ẩn.
Hai vợ chồng Yatsumura sững sờ, còn chưa kịp hiểu ra tình huống trước mắt. Chỉ thấy người áo đen kia đưa tay ra hiệu, làm động tác giống như gọi điện. Người cuồng mới phản ứng lại, vội vàng bấm gọi cảnh sát.
"Cảm ơn anh... Ơ, người đâu rồi?"
Hai vợ chồng ngó quanh, người kia đã biến mất. Chỉ còn tên bặm bợm kia vẫn nằm bẹp trên mặt đất, đoán chừng nơi tiếp theo gã tỉnh dậy chính là phòng thẩm vấn của cảnh sát.
...
"Nghe thấy gì không, thầy thể chất bị bắt vì tội có ý định giao cấu với trẻ vị thành niên đấy."
"Ghê vậy sao?"
"Nghe nói còn bắt thêm một giáo viên vì là đồng phạm tiếp tay. Lại còn là nữ nữa!"
"Eo ơi!"
Nghe thấy mấy tiếng bàn tán trong lớp, Nagatsuki Hyouka quay sang thì thầm cùng cô bạn Tsurara của mình.
"May mà chúng mình chưa kịp đăng ký vào câu lạc bộ quần vợt."
"Ừm, nhưng để đi dự giải thì ta vẫn phải đăng ký mà."
"Thế thì chiều nay đi! Chúng ta đã hứa với nhau rồi, phải đoạt giải toàn quốc chứ!"
...
Trong một cửa hàng ăn nhanh có treo biển "RoyalSun". Một gia đình ba người đang vui vẻ chuẩn bị dùng bữa.
"Hôm nay là ngày trọng đại, cả nhà ăn nhiều vào nhé!"
"Thông cảm cho ba là nhà hàng này hơi nhỏ, ba vẫn chưa lãnh lương. Lần sau chắc chắn ba sẽ dẫn gia đình mình đi Yakiniku."
"Ya!!! Yakiniku! May mà con đã học kỹ để chuẩn bị thi đầu vào!"
Nanoka hào hứng tung người dậy, mẹ cô ngồi cạnh thở dài. Dạy dỗ lại đứa con gái hiếu động này.
"Nanoka, ý tứ chút đi chứ."
"Thôi kệ đi em, hôm nay là ngày vui mà."
Oành!!!
Bất chợt, bên ngoài xảy ra một âm thanh chấn động lớn. Một chiếc xe tải mất lái đang bốc khói nghi ngút ở phần động cơ xe, khoảng cách chỉ cách ngay chỗ gia đình Nanoka đang ngồi chưa tới ba mét.
Cả ba đều không nhịn được mà rùng mình, nếu như chiếc xe này mà cán qua...
"Ba, mẹ, cái này lạ quá!"
Nanoka nhìn phần đầu xe đã bị móp vào một mảnh, kích thước vừa vặn giống với một con người. Đặc biệt là hai vết lõm trượt dài trên mặt đất. Bề rộng ngang với bàn chân người.
"Chẳng lẽ là, có ai đã lấy thân chặn xe sao?"
"Con nói với vẩn gì vậy Nanoka? Làm gì có ai làm được cơ chứ?"
"Nhưng mà nó rõ ràng rất giống mà..."
...
"Mẹ ơi, bố đi đâu vậy?"
"Bố sẽ phải chuyển đến chỗ khác trong một thời gian, bởi tất cả những gì ông ta đã gây ra cho chúng ta."
Người mẹ an ủi hai đứa con một trai một gái, sau đó quay sang người chị cả lớn nhất. Hỏi với giọng hoài nghi.
"Là con đã gọi cảnh sát hả, Asahi?"
"Không, người gọi không phải là con."
Asahi lắc đầu, trong đầu vẫn nhớ đến cái người bí ẩn đã đánh gục người bố tệ bạc đó. Chính người đó đã gọi cảnh sát.
Asahi cũng không phải thù ghét gì, thậm chí cô còn biết ơn. Cả người như đã không còn tảng đá đè nặng lên nữa.
"Mẹ..."
"Sao con?"
"Không có ông ta, liệu cuộc sống của chúng ta có tốt lên không?"
"Mẹ nghĩ là có."
...
Một tên điên vô gia cư cầm lấy con dao mình vừa mua, nhìn đoàn người trước mặt một cách hung ác.
"Chúng mày đều sẽ phải chết... chết cùng tao..."
Gã xách dao ra, bất chợt, một bàn tay tiếp cận gã từ phía sau rồi chặt mạnh vào gáy. Gã điên ngã đập mắt xuống đường, trong tay vẫn giữ con dao. Người áo đen phía sau lấy ra một cái điện thoại rồi báo cảnh sát.
Mikari cùng bố mẹ và quản gia Yamai đi mua sắm thì bị đám đông tụ lại thu hút. Cả bốn người họ thấy được lực lượng cảnh sát đang áp chế một kẻ vào trong xe.
"Có chuyện gì vậy?"
"Có vẻ như thằng ngu nào đó định làm trò manh động."
"May mà nó đã bị chặn đứng, không ai bị thương."
...
Kiyoharu đứng trước thầy hiệu trưởng và gã giáo viên lúc nào chũng chỉ trích cậu. Về ba tên học sinh hay bắt nạt và bạo lực học đường, chúng đang trên phòng hội đồng, khả năng cao là sẽ bị đuổi học.
"Đó cũng có một phần là do mày đấy, Suirenji. Lỗi của mày khi ăn mặc như thế. Con trai thì cư xử như con trai đi."
"Tôi khuyên cậu nên ngừng những lời lố bịch này ngay đi. Cậu có đúng thật là giáo viên không đấy, hay là lên phòng tôi để tôi dạy cậu cách ứng xử của một giáo viên?"
Đứng trước thầy hiệu truỏng đang nghiêm mặt, mồ hôi từ trên trán gã giáo viên vã ra như tắm. Kiyoharu vẫn luôn im lặng từ nãy giờ cười phá lên, cảm thấy trong lòng thật hả dạ.
...
"Đã hiểu chưa? Tao hãm tốc, mày tóm con nhỏ đó lên xe."
"Hiểu rồi!"
Một chiếc xe con lao đến tiếp cận Sayuki đang trên đường đu học. Nhưng khi chúng còn chưa đến điểm bắt cóc, một bóng đen lao ngang ra đường. Một chân đạp vào thân xe khiến nó đập mạnh vào dải phân cách.
Sayuki bị động tĩnh sau lưng làm cho giật mình, cô vội vàng quay đầu ra phía sau. Thấy được một chiếc xe bốc khói từ động cơ đang hỏng hóc, phần thân xe đã méo lại. Hai gã trong xe thì chết ngất.
Sayuki không hiểu gì, nhưng vì lí do an toàn, cô vẫn gọi điện về cho bố mẹ.
Mấy phút sau, một đoàn xe tiến đến, mấy chục anh em băng Yakuza Ringa hộ vệ cô chủ. Còn bố và mẹ cô tiến lên xem xét chiếc xe.
"Cái này làm... dấu giày sao?"
Hai người sắc mặt khó hiểu. Dấu giày, tức là ai đó đã đạp vào. Mà đạp đến nỗi một cái xe bay ra khỏi đường đi rồi đập vào dải phân cách thì quá khó tin.
...
"Ơ... sao lại thế? Bệnh ung thư đâu mất rồi?"
Người bác sĩ trố mắt nhìn ảnh chụp x quang treo trước mặt. Nó hoàn toàn bình thường. Cũng bởi thế mà bác sĩ mới ngạc nhiên quá độ.
"Bác... bác sĩ."
Kosame ngồi bên cạnh bẽn lẽn lên tiếng. Cả bác sĩ và ý tá đều quay sang, cô bé giơ hai ngón tay làm biểu tượng chiến thắng, mỉm cười thật tươi.
"Kể từ hôm qua, cơ thể của cháu... tốt lên! Nói thế nào nhỉ... kiểu như mọi thứ trong cơ thể cháu đều bảo rằng nó rất tốt."
...
Bố Kayo đi về, ông giơ món quà điều khiển trò chơi đời mới ra. Hai đứa trẻ Kayo và Airi vui vẻ reo hò, vợ của ông thì ở một bên che miệng cười.
"Hôm nay ba vừa bắt được ba thằng oắt mất dạy lắm. Nhớ là khi lớn đừng có giao du với đám đấy nhé."
"Vâng!!!"
...
Rina kinh ngạc khi trường thông báo ba học sinh sẽ bị đuổi học và chuyển tới khu giáo dưỡng. Cô nhìn đi nhìn lại thông báo trên điện thoại, chắc chắn nó không phải là ảo giác thì mới thích ý thu hồi điện thoại lại.
Dù là đã muộn, cô vẫn thao thức nhìn lên trần nhà. Kể từ mai, cuộc sống của cô sẽ tốt hơn đúng không?
"Mà không biết là ai đã giúp đỡ mình nhỉ?"
Rina không có bạn, nên cô cũng chẳng nghĩ ra là ai làm. Mẹ cô thì không biết chuyện.
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, một mẩu giấy bay vào qua khe cửa sổ, vừa vặn rơi đúng vào mặt cô. Rina lật nó lên, chỉ có vỏn vẹn một dòng chữ.
"Hãy quan tâm đến mẹ nhiều hơn."
Mắt cô mở to, vẻ mặt không thể tin nổi. Cô chạy ra bên ngoài rồi mở cửa sổ ra, không có gì cả.
"Người giúp mình, có lẽ là một người rất dịu dàng..."
Rina lẩm bẩm, thu mảng giấy vào một cách cẩn thận. Cô đi ngủ, thầm nhủ ngày mai mình sẽ nói yêu mẹ trước khi đi học.
...
Thời hạn ba năm cho kế hoạch Mahou Shoujo kết thúc, Ichi quỳ một chân trước mặt Rei. Báo cáo tình hình.
"Đức vua của tôi, có vẻ như chúng ta không tìm ra bất cứ cô gái nào đủ tiêu chuẩn năng lượng tiêu cực rồi ạ. Rất có thể, một kẻ nào đó có thể nhìn trước tương lai và ngăn chặn kế hoạch của chúng ta."
"Nhìn trước tương lai... hoặc có thể là sửa đổi quá khứ."
"Sửa đổi... quá khứ sao?"
Rei lên tiếng, chính nó cũng đang nghi ngờ câu nói của mình. Bởi vì một tồn tại mạnh mẽ như vậy không lý báo có thể ẩn nấp lâu như vậy khỏi cảm giác của nó. Trừ khi đó là một kẻ mạnh hơn nó nhiều.
"Đức vua của tôi, chỉ thị của ngài là gì?"
"Hãy tiếp tục kế hoạch..."
"Không, dừng lại ở đây được rồi."
Giọng nói thứ ba vang lên, thứ đáng lẽ ra không nên tồn tại ở tế đàn này. Trước sự kinh ngạc của Rei lẫn Ichi, một người thanh niên mở cánh cửa dẫn vào tế đàn ra, rồi bước vào.