Sau vụ đó, tất cả bị chìm nghỉm xuống như không có việc gì. Unbreakable tuyên bố rằng đó chỉ là xô xát nhỏ giữ các thành viên và đã được giải quyết thỏa đáng.
Toàn bộ tháp Sential đều mù mịt chướng khí, người biết chuyện rất ít, các anh hùng hay nhân viên cũng không ai hay biết. Nếu có, đó chắc hẳn chỉ có các anh hùng cấp 4. Nhưng ngại đối đầu với Unbreakable, không ai lên tiếng cả, hoặc có thể là đồng lõa của gã.
Người hacker kia đã chết, cả ngôi nhà cũng bị thiêu cháy. truyện ngôn tình
Sau trận hãm hiếp đó, Unbreakable đối xử với cô như một người bạn, gã không còn đụng chạm gì đến cô hay gia đình của cô. Miễn là Golden Empress hoàn thành chỉ tiêu hàng tháng, cô vẫn sẽ tự do.
Nhưng mà, nó có còn quan trọng không?
Unbreakable thả cô đi, cho cô chút "tự do" giả dối này bởi vì cô đã không còn uy hiếp nữa. Nếu muốn, gã hoàn toàn có thể khống chế cô như một con rối.
Sally ngày trước rực rõ và nhiệt huyết biết bao, giờ đã chỉ còn là quá khứ. Cô đã chấp nhận hiện tại, chấp nhận là Golden Empress. Trở nên kiêu căng, ngạo mạn và tham lam, trầm mê trong danh tiếng và tiền bạc như một loại chữa trị tâm lý.
Một năm trôi qua, cô cứ nghĩ mình đã có thể quen với tất cả những điều này. Nhưng không, cô chưa từng, và sẽ không bao giờ quên được.
...
Hai giờ sáng, bên trong căn biệt thự.
Golden Empress đang ngồi ở phòng khách, nó chuyện cùng với mẹ cô qua điện thoại. Đã muộn như thế này rồi, nhưng mà bà ấy vẫn không ngủ được, cô cũng vậy.
Từ sau cái chết của chị cô Agatha, tinh thần của mẹ cô tựa hồ xuất hiện một chút vấn đề. Không nghe được giọng của Golden Empress và xác nhận là cô an toàn, bà ấy không thể nghỉ ngơi được, luôn trong trạng thái hoảng loản.
Cha cô cố gắng để an ủi bà, nhưng chính ông cũng đang xuất hiện vấn đề.
Golden Empress đã gửi cho họ quá nhiều tiền, cho họ chữa trị bằng những liệu pháp tốt nhất với các bác sĩ tốt nhất. Chỉ có điều là tình hình không quá khả quan, đây thuộc về phạm trù bệnh tâm lý.
Người bệnh không thể vượt qua được chướng ngại trong lòng, bác sĩ tài giỏi mấy cũng vô dụng.
"Sally, bao giờ con mới về nhà?"
"Con..."
Golden Empress che miệng, cố giấu đi giọng nói nghẹn ngào của mình. Cô thật nhớ đến những ngày trước, cái thời còn đang tự do.
Cô muốn kể hết tất cả, muốn giãy bày hết tất cả. Chỉ là Golden Empress biết, hai người thân sinh của cô tuyệt đối không chịu nổi kích thích này. Thế nên, cô mới chấp nhận gánh vác tất cả.
"Chắc... chắc là cuối năm nay..."
"Sally, con bị bắt nạt ở chỗ làm à? Hay là có ai đối xử không tốt với con? Mẹ thấy có... có rất nhiều người xúc phạm con trên mạng!"
"Mẹ rất giận, con gái mẹ... không phải một người như thế. Sally, sao con im lặng vậy?"
"Con chính xác là một người như thế đấy."
Câu này vô luận thế nào thì cô cũng không thể nói ra khỏi miệng. Cô cười trừ, hít sâu một hơi rồi lên tiếng thanh minh.
"Không có gì đâu mẹ. Chỉ là... dạo gần đây công việc quá áp lực..."
Rầm!
Đột nhiên, mặt đất xung quanh chấn động một hồi. Vừa có một thứ gì đó hạ xuống ngay sân trước biệt thự, hơn nữa nhìn thanh thế này, đối phương còn không thèm che dấu hành tung.
Người duy nhất làm thế không ai khác chính là Unbreakable.
"Ngay mai chúng ta lại nói chuyện dsu nhé. Tạm biệt mẹ."
"Này, Sally..."
Golden Empress quả quyết tắt máy. Cô tu chỉnh lại bản thân một chút, dè dặt mở cửa bước ra ngoài sân. Quả nhiên, cách đó không xa là Unbreakable đang mỉm cười nhìn lấy cô.
Golden Empress trong lòng run lên. Nhưng với một kẻ đã học cách che giấu cảm xúc khá lâu, cô vẫn không biểu hiện gì ngoài mặt.
"Unbreakable, anh đến đây có chuyện gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là đến xem thành viên của đội một chút thôi. Nhân tiện thì... cô vừa nói chuyện vói ai đấy?"
"Mẹ... mẹ tôi. Anh biết mà..."
Unbreakable nhìn chằm chằm vào Golden Empress, giống như đang tra khảo. Gã thấy được cô đang sợ hãi, em ngại. Đứng trước mặt gã, cô như là một con búp bê đã bị lột trần, chỉ có thể mặc người điều khiển muốn làm gì thì làm.
"Được thôi, nếu như cô làm tốt nhiệm vụ được giao, tôi có thể cân nhắc cho cô gặp gia đình một lần."
Unbreakable giống như mất đi hứng thú mà quay người bay đi. Gã bỗng nhiên hoài niệm về Sally lúc trước. Nếu như lâm vào tình huống khi nãy, Sally tám chín phần mười sẽ lao tới phản kháng đến cuối cùng, vậy mà bây giờ lại hèn mọn đến mức đáng thương.
Unbreakable có cảm giác không thú vị, mất đi hứng thú với cô.
Gã bỗng nhiên có chút hoài niệm quãng thời gian trước kia. Khi mà Golden Empress phản kháng, lần đầu tiên đâm thủng được thân thể của gã. Và cả cái cảm giác làm tình mỹ diệu kia, chỉ cần nhớ đến cũng khiến Unbreakable sục sôi. Đáng tiếc, từ cái ngày gã biến Golden Empress thành con rối để thao túng, cái cảm giác đó cũng không xuất hiện lại nữa.
"Cũng may, rốt cuộc ra một món đồ chơi mới."
Khóe miệng của gã nhếch lên, trong tâm trí lướt qua hình ảnh của Dương Hằng và Selina. Hai kẻ này đều đang nổi dần và có danh tiếng, là thời điểm thích hợp nhất để ra tay
...
Buổi sáng.
Dương Hằng đã làm xong bữa sáng và để ra bàn bên ngoài. Chỉ là khi hắn đang dọn dẹp nhà bếp, bên ngoài bỗng trở nên yên ắng lại.
Dương Hằng nhíu mày, nhanh chân bước ra bên ngoài. Hắn thấy được cảnh tượng Tsukasa đang chiếm một chỗ ngồi ở bàn ăn, chầm chậm bỏ vào mồm hết phần đồ ăn sáng mà hắn đã chuẩn bị. Dáng vẻ còn nghiền ngẫm như một nhà thưởng thức ẩm thực nữa. Nhìn càng giống chủ nhà so với chủ nhà là hắn.
Nhưng mà đó không thể che giấu được một sự thật, đó là tên này đang ăn trực.
Selina che lại Lucy, vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm Tsukasa. Cô đang súc thế, một khi anh ta có bất cứ động tác gì thì có thể phát ra công kích mạnh nhất.
Lucy thì không có cảnh giác lớn như vậy, cô bé hơi rụt rè nhưng vẫy chào Tsukasa, vẫn cứ nghĩ anh là khách đến nhà.
Tsukasa ngừng việc ăn lại, sau đó vẫy chào cô bé.
"Selina, em và Lucy tạm thời lên tầng trên đi."
Dương Hằng lau khô tay, ngồi xuống đối diện Tsukasa. Selina tuy rằng lo lắng, nhưng mà xuất phát từ sự tin tưởng, cô vẫn thành thật dẫn Lucy lên trên lầu.
Hắn nhìn thẳng vào mắt Tsukasa, bắt đầu cuộc trò chuyện cùng với một câu hỏi.
"Làm thế nào mà anh vào được đây?"
Phải biết, ngay tối hôm qua hắn đã bố trí phòng ngự. Không dám nói là có thể ngăn chặn hết tất cả, nhưng ít nhất cũng phải có dấu hiệu gì đó mới đúng. Vậy mà Tsukasa lại có thể vô thanh vô tức vào đây.
"Một chiêu này cậu chắc cũng biết rồi. Đừng lo, thứ này ngoài tôi ra không ai sử dụng được đâu... chắc vậy."
Dương Hằng nhớ tới vách tường màu xám đã mang Tsukasa đi, đồng thời thoát khỏi khóa chặt của hắn. Trong lòng nhất thời yên ổn lại. Kết giới ma thuật bảo vệ mà ra vào như thường thì cũng quá thất bại đi.
"Nói đi, anh đến đây có việc gì? Chắc không phải là chỉ để ăn trực đâu nhỉ?"
"Tôi chỉ ăn nhờ tí thôi."
Nói như thế, nhưng Tsukasa vẫn khoắm sạch hai phần ăn của Dương Hằng và Selina. Chỉ chừa lại của mình Lucy là không động đến. Sau khi ăn xong, anh ta lấy khăn lau miệng rồi nói tiếp.
"Tôi đã đánh một trận với cô ta."
"Cô ta?"
"Người đứng sau đám quái nhân."
Dương Hằng trở nên nghiêm túc, bàn tay bất giác nắm chặt.
"Anh xác định được đó là cô ta thật sao? Bởi vì kẻ đó đã ăn cắp nhân dạng của Jezebell..."
"Chắc chắn. Không những thế, cô ta còn tự xưng là Nemesis."
"Nemesis, kẻ báo thù."