Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Chu Tước Tinh, ở bên trong tinh hải mênh mang tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Từ xa nhìn lại, nơi này trông rất yên bình, chỉ có một hạt bụi rất nhỏ phát ra một tiếng vang khẽ, sau đó vỡ vụn.
 
Hạt bụi này chính là nơi Phong Tôn Vương Lâm gặp sát kiếp.
 
Sau khi Chiến lão quỷ biến mất, ở bên ngoài tinh không của Chu Tước Tinh, sóng gợn liên tục hiện lên, càng ngày càng nhiều, cuối cùng tràn ngập cả tinh không. Trong đám sóng gợn này, thân ảnh một đám người vội vàng bước ra. Hồng Sam Tử, Nam Vân Tử, Thanh Lâm.
 
Bọn họ không xuất hiện đồng thời mà lần lượt đi tới, thần thức mênh mông tầng tầng lớp lớp quét ra, cuối cùng tập trung vào vị trí hạt bụi sụp đổ, đều lâm vào trầm mặc.
 
Bọn họ không cảm thấy khí tức của Vương Lâm. Giống như năm đó Vương Lâm mất tích, giống như đã tử vong.
 
-Hắn sẽ không chết đâu.
 
Ánh mắt Hồng Sam Tử lộ vẻ bi ai, hồi lâu sau liền yên lặng mở miệng.
 
-Đại chiến sắp bắt đầu, việc này giới ngoại chắc chắn sẽ không kiêng nể gì mà truyền ra.
 
Thanh Lâm than nhẹ, nhìn về phía đám bụi bậm kia, trước mắt hiện lên hình ảnh Vương Lâm năm đó.
 
Thanh Thủy ngẩng đầu nhìn về phía khoảng không xa xa, trong mắt lộ hàn quang nồng đậm. Một luồng khí tức giết chóc tràn ngập thân thể hắn bao phủ bốn phía.
 
-Ta thay mặt hắn . Bế quan trên đài chiến của Vân Hải tinh vực.
 
Thanh Thủy nhắm đôi mắt khuôn mặt chậm rãi thay đổi, cuối cùng không ngờ biến thành hình dạng của Vương Lâm. Khí chất của hắn lạnh lùng, có vài phần tương tự như Vương Lâm.
 
Hắn bỏ qua việc đi tìm nữ nhi, bỏ qua tự do mà lựa chọn hóa thành Vương Lâm, ở trên đài chiến bế quan, trở thành một tượng trưng cho giới nội.
 
-Sư đệ, việc này ta sẽ đòi lại công bằng cho ngươi.tất cả những kẻ tham gia chuyện này Thanh Thủy ta nếu có chút cơ hội đều sẽ khiến cho phải chúng khổ sở, báo thù cho ngươi!
 
Thanh Thủy nhắm mắt, dấu đi vẻ bi ai của bản thân.
 
Trận sát kiếp này những người đến đây lúc này đều đã hiểu rõ. Vương Lâm không thể né tránh, giờ phút này hiển nhiên đã bị giết. Giới ngoại chuẩn bị kế hoạch này đã rất lâu, lúc này mới tránh được sự cảm ứng của bọn họ, tạo thành sát kiếp này.
 
Vương Lâm tuyệt đối khó tránh được, hôm nay sợ rằng đã lành ít dữ nhiều rồi Sau khi trầm mặc, mọi người dần dần tản đi, chỉ còn lại nỗi uất nghẹn trong lòng họ, sự tức giận trong lòng họ càng ngày càng nhiều, giống như ngọn lửa bùng lên thiêu đốt, càng ngày càng mạnh.
 
Chu Tước Tinh ở phía xa xa vẫn tỏa ra ánh sáng nhu hòa, giống như vĩnh hằng không thay đổi. Đám người quen thuộc với Vương Lâm vẫn chìm đắm trong thiên địa như cũ. Bọn họ chẳng hề biết nơi này đã phát sinh chuyện gì.
 
Chu Vũ Thái vẫn ngồi trên pho tượng Chu Tước như cũ, yên lặng uống rượu.
 
Bên trong hoàng tổ thành của Triệu quốc, ở trong một khu nhà cổ xưa. Nơi đó có một phần mộ cô độc. chỉ là trước mộ không còn thân ảnh khóc rống đến hồn phách bi thương nữa.
 
Duy chỉ có mấy cái bình rượu rỗng không trên mặt đất, bên trong cũng không còn rượu của Tằng gia.
 
chỉ còn một pho tượng khổng lồ trên Chu Tước Tinh, tay cầm Khai Thiên Phủ, vô thần nhìn bầu trời, giống như đã trở thành vĩnh hằng.
 
Sau mấy ngày, một thanh niên thần sắc lạnh lùng yên lặng đứng dưới pho tượng, chậm rãi quỳ xuống dập đầu, nước mắt chảy xuôi xuống khuôn mặt.
 
-Sư tôn. Thập Tam sẽ dưới con mắt của vạn người, trong thời khắc quan trọng nhất nói mình là đệ tử của người!
 
Mấy ngày sau, một nữ tử tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần mang theo đôi mắt đẫm lệ mơ hồ cùng với một con hổ già nua đi tới nhẹ nhàng vuốt ve pho tượng này, nước mất chảy dài trên khuôn mặt, rơi xuống mặt đất.
 
-Thúc thúc.ta là Chu Như.ta là tiểu Chu Như.
 
Mấy ngày sau, một đại hán khôi ngô đứng trước bức tượng cười dài, nước mắt chảy xuống.
 
Hắn cười mà nước mắt tuôn rơi. Hắn cầm hai bầu rượu, giống như muốn cùng say một trận với pho tượng.
 
Sau khi say, đại hán này khóc rống lên.
 
-Nếu năm đó ta không chỉ dẫn ngươi tu đạo.nếu năm đó chúng ta không gặp nhau.nếu năm đó ta lấy đi Thiên Nghịch của ngươi. năm đó, người vẫn còn là một thiếu niên ngây thơ.
 
Mấy ngày sau, một nữ tử tuyệt đẹp đứng dưới pho tượng. Nữ tử này đứng đó hồi lâu, ngây người nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn mấy lần, sau đó yên lặng rời đi. Hai giọt nước mắt trong lúc nàng rời đi yên rơi xuống, vỡ tan trên mặt.
 
Nàng chính là Mộc Băng Mi.
 
Mấy ngày sau, một nữ tử mặc y phục hồng nhạt, vẻ mặt uể oải đi tới Chu Tước Tinh, nhìn pho tượng, ánh mắt lộ vẻ nhớ nhung.
 
-Chàng không biết thiếp nhưng thiếp biết chàng.
 
Lại đến mấy ngày sau, mấy tháng sau.thời gian trôi qua, trong một không gian hư vô không có tận cùng, không có giới hạn, chỉ có hai thân thể bị tàn phá.
 
Nơi này là một khoảng hư vô đen kịt, không có sinh linh, không có gì hết, vô cùng tĩnh mịch. Trong hư vô này có một vùng huyết ảnh mờ nhạt, bên trong huyết sắc lại lộ ra kim quang, bao phủ tạo thành một vầng sáng. Trong vầng sáng này, thân thể Vương Lâm tan nát, khắp nơi đều là vết thương.
 
Bên cạnh hắn, người điên hai mắt nhắm nghiền, mặt trắng bệch như tờ giấy, bên ngoài thân thể không có nửa điểm thương tích nhưng ở mi tâm lại có một đám ánh sáng bảy màu. Ánh sáng bảy màu đó chính là do Thất Thải Thương biến thành. Nó không thể gây thương tổn cho tiên nhân bất diệt thể của người điên nhưng lại gắn liền vào vết thương nặng của hắn năm đó.
 
Trong quầng sáng màu máu này chính là do giọt máu màu vàng Vương Lâm cầm trong tay biến thành, tỏa ra ánh sáng nhu hòa bao phủ lấy họ. Vương Lâm gắng gượng mở hai mắt. Hắn không biết bản thân đã ngủ say trong bao lâu nhưng hắn hiểu rõ mình chỉ có thể thức tỉnh trong chốc lát.
 
khổ sở, Vương Lâm nhìn người điên đang hôn mê bên cạnh, đôi mắt lộ vẻ nhu hòa. Than nhẹ một tiếng, hắn miễn cưỡng giơ tay phải, liên tục vung về phía trước, mở ra một cái khe trữ vật.
 
Ba đạo quả bay ra, bị hắn hút một cái, cuối cùng thu nhỏ lại, hóa thành ba luồng sáng, mang theo đạo niệm vô cùng hỗn tạp dung nhập vào trong miệng Vương Lâm.
 
Hai mắt Vương Lâm lộ ra ánh sáng mạnh mẽ cuối cùng của sinh mạng. Hắn uể oải giơ ngón trỏ lên, tay trái nắm lấy người điên, giống như liên kết với đối phương xong, ngón trỏ liền hướng về phía mi tâm của mình nhẹ nhàng hạ xuống.
 
-Mộng đạo.
 
Hắn vận chuyển tia lực lượng cuối cùng, hóa thành đạo niệm, thi triển thần thông thứ ba mà hắn cả đời này nghĩ ra được Mộng Đạo.
 
Lấy thuật Mộng Đạo dùng trên bản thân, mộng về ngàn năm trước.trong mộng này, khiến cho sinh tử, nhân quả, thật giả, ba đạo bổn nguyên của hắn hoàn toàn đại thành!
 
Cánh tay phải vô lực buông xuống, Vương Lâm nhắm nghiền hai mắt.
 
-Tiểu ca, Tiểu ca, tỉnh lại đi.
 
-Ôi, sao lại say tới mức này chứ? Quán của ta phải đóng cửa rồi. Ngươi mau tỉnh lại đi.
 
Bên đường, trong một nhà trọ đơn sơ có một tiểu nhị mặc tạp dề màu xanh đang rất khó khăn lay một thanh niên say rượu đang nằm bò ra bàn.
 
-Đúng là thư sinh, mới uống hai chén mà đã say tới mức này rồi.
 
Tiểu nhị nọ dùng sức lay người khách.
 
-Trong thiên địa, vạn vật phải có tâm nghịch hành.người hiểu chuyện trắng đen trăm kiếp cũng chỉ là khách qua đường.đời người là giấc mộng, vui thì sao. Buồn thì sao.ha ha. thơ hay, thơ hay!
 
Người thanh niên kia say tới hai mắt mông lung, ngẩng đầu nhìn tiểu nhị, cười ngây ngốc.
 
-Ha ha, ta nói cho người biết, ta vừa mới mơ một giấc mơ.ta thấy bản thân thành tiên.
 
Người thanh niên này vừa nói, thân thể liền ngã lăn ra đất, khò khò ngủ.
 
Nhấn Mở Bình Luận