Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Thân thể huyết nhục của hắn không còn chút gì tràn ra, toàn bộ bị hút vào trong cơn lốc xoáy kia, toàn bộ thân người biến mất không còn một chút dấu vết.
 
Cơn lốc xoáy hấp thụ huyết nhục, lại phát nổ một lần nữa, dần dần có dấu hiệu tan vỡ. Nhất là đạo phong ấn trong đó xuất hiện từng vết nứt, hồi lâu sau, vết nứt càng ngày càng nhiều, cuối cùng hoàn toàn bị phá trừ.
 
Một luồng hồng quang từ trong cơn lốc xoáy lao ra, lập tức tràn ngập toàn bộ thông đạo. Bên trong hồng quang, thông đạo nhanh chóng co rút lại, rồi tới cuối cùng trở thành một dấu ấn ký hiệu bị rút nhỏ lại vô sô lần, chợt lóe lên, bị hồng quang cuốn lấy, hút vào bên trong cơn lốc xoáy.
 
Cơn lốc xoáy chậm rãi biến mất.
 
- Chín phong ấn, sau mấy năm đã phá trừ được năm. Với sức mạnh của ta hiện giờ rốt cuộc có thể đồng thời đem bốn phong ấn còn lại mở ra một chút, hấp dẫn người đến phá trừ… …
 
Thanh âm âm trầm kia mang theo một vẻ vui sướng, chậm rãi tiêu tan.
 
Cùng lúc đó, trong rất nhiều những mảnh vỡ đại lục của Lôi Tiên Giới, có bốn mảnh vỡ đại lục trên đó toát ra từng đạo dao động tiên lực mạnh mẽ. Dưới sức hấp dẫn của dao động này, dần dần có tu sĩ tập trung đi tới.
 
Nhưng chỗ có dao động này lại có phong ấn tồn tại, muốn phá giải được trừ phi có cấm chế đại sư tương đương với Lý Nguyên, nếu không, sẽ cần một ít thời gian.
 
Lúc Vương Lâm mở hai mắt, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi. Sắc mặt hắn tái nhợt, hít sâu, tay phải đặt lên mặt đất, lúc này chỉ cần tâm niệm khẽ động, sẽ có thể khiến cho tia chớp màu đỏ bị nguyên lực bao vây kia bức ra ngoài cơ thể.
 
Nhưng hắn ánh mắt lóe lên, thu tay phải lại.
 
- Một tia Cực Cảnh này nếu cứ thanh trừ như vậy thật quá mức đáng tiếc, không bằng để lại trong cơ thể, vào thời điểm mấu chốt, có lẽ sẽ là bảo mệnh pháp bảo của ta !
 
Vương Lâm trầm ngâm một lát, lưu lại một tia Cực Cảnh này bên trong nguyên thần. Nguyên lực của hắn đã hao tổn một lượng rất lớn để vây quanh, nhưng nếu so sánh, thì giá trị của một tia Cực Cảnh này thật sự quá lớn. Vương Lâm động tâm dữ dội, trầm mặc ít lâu, trong lòng đã quyết định.
 
Hắn đứng lên, thu pháp bảo, đúng lúc này, bỗng nhiên cảm nhận được trên mặt đất có một chấn động mạnh. Chấn động này đúng là từ chỗ thông đạo cách đó vạn dặm truyền tới.
 
Lý Nguyên thấy Vương Lâm hồi phục, chưa kịp tiến lại hỏi, cũng đồng thời nhận ra mặt đất chấn động. Hai người không nói gì, lập tức nhanh chóng bay đi.
 
- Hứa huynh, bên trong thông đạo kia… … Trong lúc phi hành, Lý Nguyên quay đầu lại nhìn thoáng về phía xa xa.
 
- Việc này để nói sau, tốt hơn nên nhanh chóng rời khỏi đây đã !
 
Vương Lâm trầm giọng nói, tốc độ nhanh hơn cùng với Lý Nguyên dần dần bay tới bên ngoài rìa mảnh vỡ đại lục này, nhảy vào hư vô.
 
- Lý huynh, Hứa mỗ muốn tới một nơi, nơi này tên là Tàng Phẩm Các ! Nếu có chút cấm chế, mong Lý huynh hãy tương trợ !
 
Bên trong hư vô, Vương Lâm nhìn về phía trước, chậm rãi nói.
 
Đi khắp bốn phía tìm kiếm tiên phủ để tra xét, không bằng trực tiếp đến Tàng Phẩm Các trong trí nhớ của lão già Diêu gia, ở nơi đó chắc chắn là có tiên thuật !
 
Lý Nguyên gật đầu, nói:
 
- Lý mỗ sẽ đem toàn lực tương trợ !
 
Hắn không biết vì sao trải qua một hành trình trong thông đạo vừa rồi, cuối cùng trong lòng đã sinh ra một cảm giác hãi hùng, cứ như có một đại sự nào đó phát sinh.
 
Loại cảm giác này rất mơ hồ, nhưng giống như một cái gai sắc nhọn cắm rễ sâu vào trong lòng hắn, luôn luôn tồn tại.
 
- Đa tạ !
 
Vương Lâm bình tĩnh nói, hồi tưởng lại vị trí của Tàng Phẩm Các trong trí nhớ của lão già kia. Vương Lâm thay đổi phương hướng, nguyên lực trong cơ thể tản ra, cùng với Lý Nguyên với tốc độ cực nhanh bay đi trong hư vô.
 
- Trong trí nhớ của lão già kia, tại Tàng Phẩm Các có phong ấn do tứ đại gia tộc kết hợp tạo thành, nếu không có người của tứ đại gia tộc, không thể đi vào. Hy vọng Lý Nguyên có thể giải trừ cấm chế phong ấn này !
 
Trong lòng Vương Lâm thầm nhủ.
 
Dưới nguyên lực của Vương Lâm tràn ngập, hai người hóa thành một đạo cầu vồng, lóe lên trong hư vô, không đi tới một mảnh vỡ đại lục nào mà hướng về vị trí trung tâm phần lớn mảnh vỡ trên Lôi Tiên Giới, không ngừng tiến tới gần.
 
- Cực Cảnh ! Bị phong ấn bên trong cơn lốc xoáy ngũ sắc rốt cuộc là ai, sao lại có thể có được Cực Cảnh !
 
Trong lúc cấp tốc phi hành trong hư vô, nỗi lòng Vương Lâm khó có thể yên được.
 
Mặc dù nhìn thoạt nhìn bề ngoài thần sắc hắn vẫn như thường, nhưng thực tế trong lòng đang dâng lên một một nỗi kinh hoàng dữ dội.
 
- Điểm cuối cùng của Cực Cảnh là Nguyên Anh Kỳ, nhưng cả đời ta, đầu tiên là gặp được Nạp Đa của Ngũ Hành Tinh, người này có được Cực Cảnh, vả lại cũng từng nói Cực Cảnh này là của người bạn trước khi chết tặng cho. Ngoài hắn ra, lúc này ta lại nhìn thấy Cực Cảnh lần thứ hai !
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ trầm tư, xuyên qua hư vô rộng lớn, thẳng đến vị trí trung tâm của phần lớn mảnh vỡ trên Lôi Tiên Giới.
 
- Chẳng lẽ… thật sự có phương pháp có thể thăng cấp cho Cực Cảnh… … Vương Lâm tim đập thình thịch, thậm chí miệng lưỡi còn cảm thấy hơi khô. Thời gian mấy trăm năm đi cùng với Cực Cảnh, khiến cho hiểu biết của hắn đối với loại thần thông không thể nắm bắt được này vô cùng sâu sắc.
 
- Cực, đạo, thủy.
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ trầm ngâm, những điều hắn biết được quá ít, trong đầu không thể phân tích. Một lát sau, hắn trong lòng thầm than, không suy nghĩ đến việc này nữa mà dành tâm trí vào Tàng Phẩm Các.
 
Phi hành trong hư vô vốn cực kỳ buồn tẻ. Dù sao, hư vô này quá lớn, hơn nữa tuyệt đại bộ phận tu sĩ thông thường tập trung phần lớn thời gian trên những mảnh vỡ đại lục, đi trong hư vô chỉ là để qua đường mà thôi. Nhưng sau khi Vương Lâm và Lý Nguyên khởi hành được nửa tháng, cũng bắt đầu nhìn thấy lần lượt nhìn thấy từng đạo kiếm quang, hoặc gần, hoặc xa, không ngừng qua lại.
 
Lúc mới bắt đầu, Vương Lâm chưa quá mức chú ý. Nhưng bọn họ không ngừng đi về phía trước, dần dần, một tháng sau, ở trong hư vô càng ngày càng nhìn thấy nhiều tu sĩ.
 
Những tu sĩ này tuyệt đại bộ phận đều là Vấn Đỉnh Kỳ, thi thoảng mới có thể nhìn thấy được Âm Hư tu sĩ.
 
Bọn họ đi thành nhóm, hoặc đi một mình, hoặc là túm năm tụm ba, hoặc là một gia tộc tụ tập lại với nhau, nhanh chóng đi qua. Hiện tượng này dần dần thu hút sự chú ý của Vương Lâm và Lý Nguyên.
 
Những tu sĩ đó biểu hiện khác nhau, nhưng trong mắt đều có một vẻ hưng phấn hết sức kinh người.
 
Những tu sĩ này trong lúc qua lại không ngớt cũng nhìn thấy hai người Vương Lâm và Lý Nguyên, hiển nhiên nhận ra tu vi của Vương Lâm đã qua Vấn Đỉnh, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, đồng thời cũng tới tấp đi qua, không muốn kiếm chuyện.
 
- Hứa huynh, có chút không bình thường, hay là đã xảy ra chuyện lớn gì !
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ trầm ngâm, dọc đường đi hắn đã nhìn thấy quá nhiều tu sĩ.
 
Chuyện này bên trong hư vô này cực kỳ không bình thường !
 
Ngoài ra, hai người không ngừng tiến về vị trí trung tâm của phần lớn mảnh vỡ mà đi, càng ngày càng chứng kiến nhiều tu sĩ, dường như tất cả tu sĩ tiến vào Lôi Tiên Giới toàn bộ đều từ những mảnh vỡ đại lục ở khắp nơi đồng loạt cùng tiến về một chỗ.
 
- Không phải là một phương !
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, chậm rãi nói:
 
- Mà là bốn phương.
 
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
 
Lý Nguyên nhíu mày, ánh mắt nhìn những tu sĩ bay qua ở đằng xa.
 
Vương Lâm trầm ngâm một lát, không tiếp tục nói chuyện, mà mang theo Lý Nguyên, tăng tốc độ nhanh hơn.
 
Đúng lúc này, bỗng nhiên phía xa xa trong hư vô, hơn mười đạo kiếm quang mang theo tiếng sấm đánh ầm ầm cấp tốc bay qua. Thiên địa nguyên lực vô biên tràn ra, khiến cho những tu sĩ xung quanh đều né tránh, không dám đứng ở phía trước.
 
Hơn mười đạo kiếm quang bay nhanh, khí thế kinh người, gần như quét ngang ra bốn phía, tràn đầy khí tức vô cùng hống hách. Cho dù một vài nhóm gia tộc tu sĩ có không ít người, giờ phút này sau khi nhìn thấy hơn mười đạo kiếm quang kia, sắc mặt cũng khẽ biến, lập tức lui ra sau.
 
Càng không cần nói đến những tu sĩ phi hành một mình, gần như ngay khi nhìn thấy hơn mười đạo kiếm quang này, liền lập tức dừng lại, không dám tranh đoạt thanh thế.
 
Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong hư vô rộng lớn phía trước Vương Lâm, hầu như toàn bộ tu sĩ đều hướng mắt về phía hơn mười đạo kiếm quang đang cấp tốc phi đến kia, nhanh chóng tránh ra.
 
Vương Lâm thần sắc bình thản, liếc nhìn hơn mười đạo kiếm quang kia một cái, không nói gì.
 
Hơn mười đạo kiếm quang này cũng không hề dừng lại, bên trong hư vô trực tiếp xông tới bay qua. Nhưng ngay khi bọn họ bay ra rất xa, sắp sửa biến mất, đột nhiên trong đó có một đạo kiếm quang dừng lại, đổi hướng bay thẳng đến chỗ Vương Lâm.
 
Cùng lúc đó, những đạo kiếm quang kia cũng đồng thời ngừng lại, hóa thành một đám tu sĩ có cả nam và nữ, đám tu sĩ này cũng không ngoại lệ, toàn bộ đều đã vượt qua Vấn Đỉnh, trong đó tuyệt đại bộ phận đều là Âm Hư, chỉ có mấy người hiếm hoi là đạt tới Dương Thực.
 
Lúc này sau khi hiển lộ hình dáng, bọn họ đều nhìn về phía đạo kiếm quang đang bay tới Vương Lâm kia, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
 
Không chỉ có bọn họ, ngay cả các tu sĩ khác ở bốn phía trong hư vô, dù là người đi một mình hay những người cùng gia tộc đi cùng nhau, ánh mắt cũng đều nhìn về đạo kiếm quang kia, theo dõi đạo kiếm quang đó chuyển động.
 
Lý Nguyên sắc mặt khẽ biến, nâng tay trái lên, ngầm tạo ra cấm chế.
 
Duy chỉ có Vương Lâm thần sắc vẫn như thường, cực kỳ bình thản, nhìn thoáng qua đạo kiếm quang đang cấp tốc bay tới kia.
 
Kiếm quang dừng lại cách phía trước Vương Lâm mười trượng, hào quang tiêu tan, hóa thành một người. Người này tướng mạo thoạt nhìn ước chừng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt trắng trẻo nhẵn nhụi, có chút khôi ngô, chỉ có điều đôi mắt phượng lộ ra một vẻ âm nhu không cân xứng.
 
Hắn mặc đại bào màu tử kim, đứng thẳng người hướng về Vương Lâm ôm quyền, thái độ cực kỳ cung kính, nói:
 
- Vãn bối Chiến Không Liệt, bái kiến tiền bối !
 
Ngay khi hắn nói ra lời này, đám người kia nghe thấy gần như toàn bộ không ai bảo ai, mười ánh mắt trong phút chốc không hẹn mà cùng nhìn lên người Vương Lâm.
 
Lúc này, tu sĩ ở xung quanh không nhiều lắm, nhưng không thua gì sự chú ý của muôn người. Từng ánh mắt tập trung lại, không hề khiến cho thần sắc Vương Lâm có một chút biến đổi, vẫn bình tĩnh như nước.
 
Danh tiếng của Chiến Không Liệt rất lớn, tu sĩ xung quanh hiển nhiên có người nhận ra. Cho dù người không nhận ra cũng cảm nhận được nguyên lực nồng đậm truyền ra từ trên người Chiến Không Liệt, đồng thời nghe lời Chiến Không Liệt nói, cũng lập tức biết được người này chính là Chiến Không Liệt của Nam Thiên Tinh Vực.
 
- Người này là ai, xem tu vi của người này so với Chiến Không Liệt cũng không hơn kém nhiều, làm thế nào lại có thể được Chiến Không Liệt của La Thiên Tinh Vực gọi là tiền bối !
 
- Chiến Không Liệt nghe nói đã trở thành sứ giả của Lôi Tiên Điện, người có thể được hắn coi là tiền bối, chẳng lẽ lại là trưởng lão của Lôi Tiên Điện?
 
Đủ loại suy nghĩ đang hiện lên trong đầu tu sĩ bốn phía.
 
Nhất là hơn mười người đi cùng Chiến Không Liệt kia, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi, đều nhìn về phía Vương Lâm. Bọn họ đều là những người xuất sắc trong các gia tộc tu chân, vừa rồi khi đang phi hành qua, Chiến Không Liệt đột ngột đổi hướng, vẫn chưa để lại lời nào, vốn đã làm cho bọn họ kinh ngạc. Giờ phút này, nghe hắn gọi người này là tiền bối, lại càng làm cho bọn họ trong lòng nổi lên những suy đoán.
 
Phải biết rằng Chiến Không Liệt trong đám bọn họ, tu vi có thể nói là tuyệt đỉnh. Hơn nữa, bọn họ đều biết người này thật sự vô cùng cuồng ngạo, loại cuồng ngạo này không phải biểu lộ ra bên ngoài, mà là ở bên trong.
 
Cho dù là trưởng bối của gia tộc, thông thường đều không được người này để trong mắt, người có thể khiến cho hắn cam tâm tình nguyện gọi là tiền bối với vẻ cung kính, thật sự là hiếm thấy.
 
Giờ phút này Chiến Không Liệt cực kỳ cung kính, loại cung kính này phát ra từ trong đáy lòng, không hề có một chút giả dối. Đối với Vương Lâm, hắn hiển nhiên đã hoàn toàn kính phục, lúc này khi nhìn thấy Vương Lâm, hắn đương nhiên thấy được tu vi Dương Thực của Vương Lâm, trong lòng lại càng xúc động.
 
- Không hổ là tiền bối. Năm đó tu vi của hắn bị ép xuống Vấn Đỉnh, đã khiến ta làm thế nào cũng không nhìn ra sự giả tạo. Lúc này lại đem tu vi nâng cao lên Dương Thực, cũng làm cho ta không nhìn ra được một chút khí tức ẩn giấu tu vi nào.
 
Vẻ cung kính trong mắt Chiến Không Liệt càng đậm.
 
Năm đó sau khi hắn rời khỏi, từng có một chút xúc động, trong lòng đối với Thân Công Hổ cực kỳ hâm mộ. Mãi cho đến khi về tới gia tộc, hắn vẫn do dự không quyết bản thân có nên giống như Thân Công Hổ nắm lấy cơ duyên khó gặp này hay không.
 
Khi hắn có ý nghĩ này, lại nghe nói Thân Công Hổ bị gia tộc ngăn cấm, sau đó cũng bị Lôi Tiên Điện ruồng bỏ, trong lòng rất phức tạp. Nếu đổi lại hắn chưa trải qua chuyện này, hắn nhất đinh sẽ cười to ba tiếng, trong lòng vui sướng khi người khác lại gặp tai họa hết sức nực cười như vậy.
 
Nhưng sau khi trải qua chuyện ở Lôi Trì, hắn đối với việc làm của Thân Công Hổ, trong lòng cũng rất đồng tình, cảm giác buồn bã này giống như là chính mình đang chịu, thậm chí trong lòng hắn đối với Thân Công Hổ còn vô cùng bội phục.
 
Lý Nguyên ngơ ngác nhìn Vương Lâm, trong đầu trống rỗng, hắn biết cái tên Chiến Không Liệt này. Chiến Không Liệt trong đám tiểu bối ở La Thiên Tinh Vực cùng với Thân Công Hổ và Đường Ngôn Phong được xưng tụng là Tinh Vực Tam Kiệt.
 
Đều cùng trong một thời gian rất ngắn, tu vi đạt tới cảnh giới Dương Thực cao ngút trời.
 
Nhưng lúc này Chiến Không Liệt lại gọi Hứa Mộc là tiền bối, điều này làm cho Lý Nguyên trong một thời gian ngắn có chút hoảng hốt.
 
Vương Lâm nhìn Chiến Không Liệt, nhíu mày, nói:
 
- Ngươi vội vàng như vậy là đang đi tới nơi nào?
 
Chiến Không Liệt nhìn Vương Lâm nhíu mày, trong lòng chấn động, càng thêm cung kính nói, vội vàng nói:
 
- Trong Lôi Tiên Giới đã xuất hiện những dao động tiên lực nồng đậm trên khắp các mảnh vỡ đại lục, nhưng đã có cấm chế bảo vệ, trong thời gian ngắn không thể giải trừ, tuy nhiên một khi cấm chế phong ấn bị phá giải, sẽ có trọng bảo xuất hiện. Vãn bối sau khi biết được việc này liền dự định đến đó tìm kiếm.
 
Vương Lâm nhìn bốn phía, hiển nhiên những tu sĩ hắn gặp dọc đường đi cũng bằng cách nào đó đều đã biết được việc mà Chiến Không Liệt vừa nói nên mới có cảnh tượng như vậy trong những ngày gần đây.
 
- Cấm chế phong ấn bảo vệ.
 
Vương Lâm ánh mắt sững lại, sau khi trầm ngâm một lát, vung nhẹ tay lên, nói:
 
- Nếu như vậy, hy vọng ngươi có thể thu hoạch được toàn bộ !
 
Chiến Không Liệt do dự một chút, cung kính nói:
 
- Vãn bối không dám chắc lắm, không biết tiền bối có thời gian rảnh rỗi… Ngoài ra vãn bối và Thân Công huynh cũng đã có ước định gặp nhau trên mảnh vỡ đại lục ở mạn trái, liên thủ đoạt lấy pháp bảo !
 
Vương Lâm càng nhăn mày hơn, nói:
 
- Ta còn có chuyện quan trọng ! Nếu có thời gian thì ta sẽ đến xem sao.
 
Chiến Không Liệt vội vàng gật đầu, ánh mắt lộ vẻ hưng phấn. Vẻ mặt này, ngoại trừ lúc đối mặt với Vương Lâm cùng với một số ít người trong gia tộc và Lôi Tiên Điện, không thể khiến hắn biểu hiện ra.
 
- Tiền bối nếu đã nói như vậy thì lần đoạt bảo này ta sẽ có mười phần nắm chắc !
 
Chiến Không Liệt trong lòng thầm nhủ, khom người lui lại, hóa thành kiếm quang, quay về trong đám tu sĩ đi cùng, bay trước dẫn đầu.
 
Những tu sĩ đi cùng mang theo một vẻ nghi hoặc, theo sát phía sau. Mãi cho đến khi bay đi rất xa, một nữ tử mặc áo trắng trong đó thật sự không kìm nổi, hạ giọng nói:
 
- Chiến đại ca, người vừa rồi… Chiến Không Liệt nghe vậy khẽ mỉm cười, trong mắt vẫn còn vẻ cung kính, trầm giọng nói:
 
- Đó là một vị tiền bối cao nhân, có thể gặp được hắn chính là phúc phận của Chiến mỗ !
 
Trong những ánh mắt của tu sĩ bốn phía tập trung nhìn lại, thân mình Vương Lâm nhoáng lên, đạp vào hư không bay đi, Lý Nguyên theo sát phía sau, hai người biến mất vào trong hư vô.
 
Dọc đường đi, nhiều lần Lý Nguyên đã mở miệng muốn hỏi, nhưng cuối cùng cũng nhịn được, thủy chung không hề nói đến việc Chiến Không Liệt. Lý Nguyên cơ trí, hắn biết có rất nhiều chuyện bình thường không nên hỏi, mỗi người đều có những bí mật của riêng mình.
 
Thời gian trôi nhanh, nháy mắt đã qua mấy tháng. Hai người không ngừng tiến đến gần vị trí trung tâm, càng ngày càng gặp được nhiều tu sĩ. Tốc độ của hai người không hề giảm, vào một ngày, rốt cuộc đã đi tới vị trí trung tâm của phần lớn mảnh vỡ trên Lôi Tiên Giới.
 
Sau khi tới nơi này, rốt cuộc cũng không còn nhìn thấy một tu sĩ nào nữa, phóng tầm mắt nhìn ra bốn phía toàn là một màn hắc ám, không thấy một bóng người nào.
 
Đứng trên không trung, Vương Lâm chăm chú nhìn ra bốn phía. Trong trí nhớ của lão già họ Diêu kia, mảnh vỡ nơi có Tàng Phẩm Các bị phong ấn chính là nơi này!
 
- Lý huynh, ngươi xem, có thể tìm ra chút manh mối nào không?
 
Ngay khi Vương Lâm dừng lại, Lý Nguyên liền đưa tay trái bấm quyết, mắt lộ ánh sáng thôi diễn cấm chế. Một lát sau, hắn với vẻ ngưng trọng, gật đầu nói:
 
- Nơi đây quả thật là có gợn sóng cấm chế, tuy rằng rất nhỏ, nhưng với tâm cấm của ta cũng có thể cảm nhận được thủ pháp cấm chế này và tiên cấm là cùng loại, nhưng lại có chút khác nhau.
 
Hắn nói xong, tay trái nhấn về phía trước một cái, lập tức một đạo cấm chế rời khỏi tay bay ra, hóa thành mười tám phần, dừng ở hư vô phía trước. Trong phút chốc, chỉ thấy một đường nét hư ảo chợt lóe lên trong hư vô rồi lập tức hoàn toàn biến mất.
 
Ánh mắt Vương Lâm sáng ngời. Vừa rồi khi đường nét kia xuất hiện, hắn đã mơ hồ thấy được đó là một mảnh đại lục trong mờ bỗng dưng xuất hiện giữa hư vô.
 
Trên đại lúc đó, có một tòa lầu các cao ngất, nhưng đại lúc này vừa mới xuất hiện liền lập tức biến mất, không thể thấy rõ.
 
- Hứa huynh, ta cần một ít thời gian!
 
Lý Nguyên trầm giọng nói. Ở trên người hắn, mỗi khi giải trừ cấm chế, sẽ có một loại khí tức tự tin.
 
Nói xong, hắn liền khoanh chân ngồi trong hư không, tay trái không ngừng bấm quyết, đánh ra từng đạo cấm chế, tổ hợp ở phía trước người, thi thoảng lại ấn vào mi tâm một cái, lại có một sợi màu đen lóe ra. Mỗi lúc như vậy, sợi màu đen kia lại xông lên, cấm chế cuồn cuộn được đánh ra lúc trước hình thành một dấu ấn cực kỳ phức tạp, dừng ở giữa hư vô.
 
Trong phút chốc, hư ảnh đại lục kia lại xuất hiện, nhưng cũng trong nháy mắt lại biến mất. Tốc độ này cực nhanh, không thể đủ thời gian để nhảy vào bên trong.
 
Vương Lâm không vội, mà ngay khi đại lục kia lóe lên xuất hiện, liền ngưng thần nhìn lại.
 
Dần dần cấm chế của Lý Nguyên càng lúc càng nhanh, số lần đại lục kia lóe lên xuất hiện ngày càng nhiều, Vương Lâm nhìn không chớp mắt, chậm rãi nhìn kỹ đại lục này.
 
Nhấn Mở Bình Luận