Edit: Tagoon
Tuy rằng thu được tin tức hư hư thực thực của Sư Lệ, còn rất tò mò với đại lục Thú Nhân, nhưng Chu Tịch cũng không định qua bên kia.
Nguyên nhân chính là hắn lười, lười phải lặn lội đường xa, thứ hai thì lại là hắn có tật xấu.
Dựa theo lời của Trư Chiến, băng qua sông cực kì nguy hiểm, trên đường đi nếu như xảy ra chuyện gì, hắn phát bệnh...... Cuối cùng không chỉ người bên cạnh hắn đều phải mất mạng, chính hắn sau khi kiệt sức cũng sẽ mất mạng.
Cho nên hắn vẫn nên an phận sinh sống ở rừng rậm mãng hoang bên này là tốt nhất.
Ngày nào đó Hùng Dã thực lực biến cường, thành Thú Vương, hắn ngược lại có thể cùng Hùng Dã tới đại lục Thú Nhân chơi, sau đó tìm thêm nhiều loại thực vật có thể ăn mang về nhà trồng.
Thực đơn hiện tại của hắn vẫn còn quá đơn điệu!
Đám người Trư Chiến tuy rằng ở trong bộ lạc đã rất lâu, còn giúp Hùng Dã trở thành chiến sĩ thú trung cấp, Chu Tịch tuy rằng không muốn vì bọn họ lấy thân phạm hiểm, nhưng cũng không ngại giúp bọn họ nghiên cứu đóng một con thuyền thích hợp.
Dùng dây leo ghép lại thật nhiều khúc gỗ là đơn giản nhất, nhưng không đủ vững chắc. Ngược lại có thể thử khoan ở trên đầu khúc gỗ, sau đó dùng dây leo hoặc là khúc gỗ khác nối lại.
Chu Tịch có không ít ý tưởng, trước khi xuất phát bèn tìm cho mình một vài nhánh gỗ, tính toán chờ lát nữa ngồi trên lưng Hùng Dã từ từ ngâm cứu.
Đám người bộ lạc Đại Hùng ăn cơm xong bèn thu thập đồ đạc chuẩn bị xuất phát. Mà Trư Chiến và thủ hạ của hắn thì trói đám người Độc Nhãn Lang lại mang theo.
Độc Nhãn Lang rất bất mãn: "Trư Chiến, ngươi muốn làm gì?"
"Ta phải đi về, ngươi phải cùng ta trở về." Trư Chiến nói. Qua sông rất nguy hiểm, tốt nhất là có thể tìm thêm vài người đi cùng...... Độc Nhãn Lang đã tự đưa tới cửa, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Còn chuyện Độc Nhãn Lang có lẽ không phải tự nguyện...... Chờ lên thuyền rồi, cho dù không tự nguyện thì cũng đã cùng hắn đứng trên một con thuyền, không trốn đi đâu được!
Độc Nhãn Lang nghe Trư Chiến nói thì hơi sửng sốt, lại không nói thêm gì nữa.
"Ngươi cũng muốn trở về ư?" Trư Chiến nói.
"Ta đương nhiên muốn trở về, ta phải về bầm thây những kẻ đó ra làm vạn mảnh!" Độc Nhãn Lang vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo.
"Chúng ta sẽ đi cùng nhau." Trư Chiến lại nói.
"Có thể...... Nếu chúng ta đi cùng nhau, ngươi có phải hẳn là nên thả ta ra hay không?" Độc Nhãn Lang nói.
"Không." Trư Chiến cự tuyệt: "Tạm thời cứ thế này đi."
Độc Nhãn Lang mặt đen sì: "Đàn ông quả nhiên không phải thứ gì tốt!"
Đội ngũ cứ theo thường lệ tiến về phía trước. Mà thời điểm xuất phát, Hùng Dã không chút do dự biến thành hình thú, còn buộc một cái ghế dựa lên trên người mình để Chu Tịch có thể ngồi lên trên —— Từ khi hình thú của y trở nên to lớn, cưỡi lên ngược lại không dễ dàng. Y dứt khoát làm một cái ghế như vậy để Chu Tịch có thể ngồi thoải mái một chút.
Người bộ lạc Đại Hùng thấy nhiều không trách, nhóm người Độc Nhãn Lang lại có chút ngẩn ngơ. Độc Nhãn Lang càng nhịn không được hỏi Trư Chiến vừa mới bị ả nói không phải thứ tốt: "Ta thấy có người gọi hắn là Chu Tịch. Tên Chu Tịch này, hắn là chiến sĩ thú cao cấp sao?" Có thể khiến một chiến sĩ thú trung cấp như Hùng Dã chở hắn, hắn hẳn phải là chiến sĩ thú cao cấp?
"Không phải." Trư Chiến nói: "Hắn ngay cả hình thú cũng không có."
"Sao có thể!" Độc Nhãn Lang nói.
"Hắn là sứ giả Thần Thú, ngươi cung kính với hắn một chút." Trư Chiến nói. Trư Chiến không có hảo cảm gì với Độc Nhãn Lang, nhưng hắn muốn trở về, còn muốn Độc Nhãn Lang xuất lực, cho nên lúc này đối với Độc Nhãn Lang dù sao cũng có vài phần kiên nhẫn.
"Sứ giả Thần Thú? Ngươi còn tin tưởng cái này?" Độc Nhãn Lang cười lạnh một tiếng: "Ta thấy hắn chính là một kẻ lừa đảo!"
Chu Tịch: "......"
Chu Tịch cách đám người Độc Nhãn Lang một khoảng khá xa, nhưng nhờ vào tinh thần lực, lời nói của đám người Độc Nhãn Lang hắn tất cả đều có thể nghe được.
Độc Nhãn Lang ở sau lưng nói hắn nói bậy, hắn đương nhiên cũng nghe được rõ ràng.
Chẳng qua hắn cũng không quá để ý.
Hắn đối với Độc Nhãn Lang này đã hiểu biết sơ sơ.
Đại khái là vì từng bị người phản bội, Độc Nhãn Lang rất có thành kiến với đàn ông, còn có chút phẫn thế đố tục nhìn cái gì cũng không vừa mắt, tóm lại không thể nào khiến cho người ta thích.
Đương nhiên hắn cũng không đến mức chán ghét người này.
Hắn bây giờ về các mặt cảm xúc đều rất nhạt nhẽo.
Chu Tịch dùng gậy gỗ làm hai cái bè cho Trư Chiến tham khảo.
"Cảm ơn." Trư Chiến cầm bè gỗ nghiên cứu, đồng thời bắt đầu không ngừng rèn luyện. Hắn còn đi bắt rất nhiều con mồi trở về, sau đó điên cuồng ăn uống.
Chu Tịch biết, hắn làm như vậy là để biến cường.
Chỉ là một chiến sĩ thú trung cấp như Trư Chiến, muốn trở thành chiến sĩ thú cao cấp cũng không dễ dàng. Cho dù hắn dạy phương pháp tu luyện của Hùng Dã cho Trư Chiến, không có mấy năm Trư Chiến cũng không thể thăng cấp.
Chu Tịch dứt khoát bèn mặc kệ.
Đội ngũ của bọn họ tiếp tục lên đường, Chu Tịch vứt hết mọi chuyện ra sau đầu. Bộ lạc Bờ Cát ở bên bờ biển, ở phụ cận cửa biển của con sông làm Trư Chiến sợ hãi nhưng vẫn một lòng muốn băng qua kia.
Trư Chiến quyết định đưa bọn họ tới nơi mới rời đi, một mặt là xuất phát từ cảm kích, còn mặt khác thì lại muốn sau khi tới bộ lạc Bờ Cát, đi dọc theo con sông rồi tìm một chỗ thích hợp để xuyên qua bờ bên kia.
Đám người Trư Chiến phải đi, điều này khiến cho đội ngũ của bộ lạc Đại Hùng trở nên có chút nặng nề. Đồng thời, sau khi ý thức được Trư Chiến đang rất sốt ruột, mọi người còn đẩy tốc độ lên nhanh hơn.
Qua hai ngày, Trư Chiến bèn thả đám Độc Nhãn Lang ra, không trói bọn chúng nữa. Đám người Độc Nhãn Lang cũng không hề chạy trốn mà vẫn ở lại.
Ả ở trong đội ngũ còn tính an phận, chỉ là đối với rất nhiều nam nhân đều có ý kiến, còn không quen nhìn Chu Tịch.
Chu Tịch cảm thấy điều này rất bình thường.
Rốt cuộc hắn ở trong đội ngũ được nhận đãi ngộ tốt nhất, rất dễ khiến người khác đố kỵ.
"Một đại nam nhân, trừ bỏ nấu cơm cái gì cũng không làm, các ngươi thế nhưng còn nghe lời hắn." Hôm nay lúc ăn cơm, Độc Nhãn Lang lại nói: "Các ngươi cứ tiếp tục thế này khẳng định sẽ dưỡng ra một con bạch nhãn lang."
"Ta thấy ngươi mới là bạch nhãn lang, đi theo đội chúng ta ăn trực uống trực, vậy mà còn nói xấu sứ giả Thần Thú!" Một người bộ lạc Đại Hùng nghe Độc Nhãn Lang nói vậy liền mắng ngay: "Đôi mắt mù của người đều thành màu trắng, vốn dĩ nên gọi là bạch nhãn lang."
Độc Nhãn Lang nghe vậy thì cực kỳ tức giận: "Ngươi nói cái gì?!"
"Ta nói ngươi là con bạch nhãn lang!"
"Bỏ đi, các ngươi không tỉnh táo, ta cũng lười đi quản các ngươi......" Độc Nhãn Lang nói: "Các ngươi thật là một đám ngu xuẩn, để mặc cho một kẻ ở trên đầu các ngươi tác oai tác quái như vậy!"
Địch ý của Độc Nhãn Lang đối với Chu Tịch quá rõ ràng. Hôm nay trong lúc dừng lại, Chu Tịch nhịn không được hỏi: "Chồng cũ của ngươi có phải cực kỳ đẹp trai hay không?"
"Sao ngươi biết?" Độc Nhãn Lang hỏi.
"Xem ngươi chán ghét ta như vậy là có thể đoán được." Chu Tịch nói.
Chu Tịch nói rất mơ hồ, kết quả Hùng Dã ở bên cạnh hát đệm: "Chu Tịch, nhất định là ngươi quá đẹp, ả nhìn ngươi rồi nghĩ đến tên chồng kia của mình nên mới có thể có thành kiến với ngươi như vậy...... Ngươi chính là lớn lên quá đẹp!"
Lời Hùng Dã nói là thiệt tình thực lòng, Chu Tịch suýt bật cười.
Vẻ mặt của Độc Nhãn Lang lại rất khó coi. Ả nhìn Hùng Dã, cười lạnh nói: "Ngươi cũng đừng quá đắc ý. Loại nam nhân một chút đau khổ cũng không muốn ăn này đối với ngươi cũng chẳng phải là thật lòng."
"Sẽ không, Chu Tịch thích ta nhất." Hùng Dã không chút nghĩ ngợi bèn nói. Y tin tưởng vững chắc Chu Tịch rất thích y.
Độc Nhãn Lang cười lạnh vài tiếng: "Ta cũng cảm thấy gã thích ta nhất, kết quả thì sao?" Bạn lữ trước kia của ả là một nam nhân rất đẹp. Nguyên nhân chính là vì như vậy, ả cực kì thích gã, nguyện ý dâng lên cả tấm lòng mình cho gã.
Ả vì gã sinh con, nỗ lực quán xuyến gia đình, kết quả thì sao? Nam nhân kia cùng người khác ở bên nhau. Không chỉ có thế, còn lạnh lùng muốn đuổi ả đi.
Ả lúc ấy không muốn, nháo to, kết quả còn bị đả thương. Hai đứa con nhỏ của ả muốn đến tìm ả lại bị khủng long ăn thịt.
Độc Nhãn Lang kỳ thật đối với tất cả nam nhân đều có ý kiến, đặc biệt là nam nhân đã có bạn lữ.
Trong đội ngũ của bộ lạc Đại Hùng có mấy đôi ở bên nhau cả trai lẫn gái. Ả bèn luôn miệng khuyên nhủ những nữ nhân đó, bảo các nàng đề phòng nam nhân bên cạnh. Kết quả......
Mấy đôi này đều chưa kết làm bạn lữ, vì thế......
"Vì sao phải đề phòng nam nhân của ta?"
"Phải coi chặt hắn không cho hắn cùng nữ nhân khác ở bên nhau? Vì cái gì? Hắn lại không phải bạn lữ của ta?"
"Hắn cùng nữ nhân khác ở bên nhau cũng chẳng sao cả, ta cũng có thể ở bên nam nhân khác."
......
Bộ lạc Đại Hùng bên này còn chưa quá lưu hành việc kết bạn lữ xây dựng gia đình, nữ nhân trong bộ lạc cũng bèn cực kì bưu hãn.
Độc Nhãn Lang nhận được đáp án kiểu này, mặt đều đen.
Chờ đến khi biết được chỉ có Hùng Dã và Chu Tịch kết làm bạn lữ, lực chú ý của ả bèn đặt toàn bộ lên trên người Hùng Dã và Chu Tịch, sau đó liền cảm thấy Hùng Dã đối với Chu Tịch thật quá tốt.
Mà Chu Tịch...... Hắn lại trả giá cái gì?
Ý tưởng của Độc Nhãn Lang rất rõ ràng, nhưng không ai đi quản ả. Cho dù là người bộ lạc Đại Hùng hay là đám người Trư Chiến đều rất cung kính với Chu Tịch.
Bọn họ đều tin tưởng, Chu Tịch xác thật là sứ giả Thần Thú.
Độc Nhãn Lang thấy thế lại càng buồn bực.
Mà lúc này, bọn họ rốt cuộc đến phụ cận bộ lạc Bờ Cát.
Sau khi đến gần bờ biển, khí hậu dần trở nên ấm áp, Chu Tịch cũng có thể tìm được càng nhiều rau dưa.
Hắn góp nhặt một ít hạt giống, đồng thời cũng bắt đầu nhớ thương hải sản.
Hải sản có rất nhiều chủng loại, sau khi tới bờ biển hắn nhất định có thể mỗi ngày ăn uống không trùng lặp!
Còn phải làm như thế nào để kiếm được hải sản...... Có thể trao đổi với bộ lạc Bờ Cát, cũng có thể để Hùng Kỳ đi bắt, không phải sao?
Gấu bắc cực rất thành thạo ở trong biển bắt cá!
"Các ngươi là ai?" Chu Tịch đang nhớ thương hải sản thì có mấy kẻ trên người mang theo một luồng hương vị hải sản đi tới trước mặt, ngăn bọn họ lại.
"Là ta, là ta, các ngươi còn nhớ ta không?" Một người bộ lạc Thanh Sơn từng đi đổi muối vài lần từ phía sau đội ngũ bước ra.
"Bộ lạc Thanh Sơn? Các ngươi tới đổi muối?" Vẻ mặt những người đó thả lỏng xuống.
"Chúng ta đúng là tới đổi muối. Chẳng qua không phải bộ lạc Thanh Sơn, người trong bộ lạc chúng ta đều đã gia nhập bộ lạc Đại Hùng!" Người bộ lạc Thanh Sơn kia nói.
Người bộ lạc Bờ Cát cũng không để ý điều này, nói: "Ta đưa các ngươi về bộ lạc...... Tộc trưởng của chúng ta rất nhớ các ngươi."