Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Edit: Tagoon


Lúa mạch sau khi dùng dị năng thực vật loại bỏ xác được đặt trong nồi đá đun bằng lửa nhỏ, tản mát ra mùi gạo nhàn nhạt.


Lúa mạch không phải một chốc là có thể chín nhay, Chu Tịch cũng đành chậm rãi chờ, thỉnh thoảng nhìn người trong bộ lạc cuồng hoan.


Trong bộ lạc hiếm khi có người lạ tới, mọi người đều rất cao hứng, hơn nữa đã có người bắt đầu câu kết làm bậy. Hai người Hùng Kỳ và Báo Vũ lại càng phi thường thân mật.


Dọc theo đường đi bọn họ chỉ mới ái muội mà thôi, nhưng buổi tối hôm nay, bọn họ rõ ràng đã tính toán phát triển thêm chút gì đó.


Chu Tịch lúc trước giúp đám người Báo Vũ kiểm tra qua thân thể, phát hiện Báo Vũ đã có thai. Đương nhiên, chính nàng hẳn là không biết...... Hùng Kỳ e là sẽ phải làm một người cha tiện nghi.


Chẳng qua con người thời này hình như cũng không quá để ý mấy chuyện đó.


Cho dù là con của người khác, chỉ cần đứa nhỏ này nhận định một người là phụ thân, như vậy người phụ thân kia cũng sẽ nuôi nấng nó.


Giống với dân tộc du mục nào đó ở địa cầu thời cổ đại, thậm chí so với bọn họ còn càng thoáng hơn.


Nếu như vậy, Chu Tịch cũng không nói thêm gì nữa.


Chu Tịch thích một mình an an tĩnh tĩnh chờ đợi. Nhưng thực hiển nhiên, hiện tại điều này với hắn mà nói đã là thứ xa xỉ!


"Chu Tịch, đồ ăn Thần Thú bảo ngươi tìm rốt cuộc là cái gì?" Hùng Bạch có chút giao tình với Chu Tịch thò qua tới, nhìn vào nồi cháo lúa mạch: "Là cái này sao? Có thể cho ta nếm thử hay không?"


"Không thể." Chu Tịch không chút do dự.


Hùng Bạch thất vọng rời đi, nhưng những người khác đều sấn đến bên cạnh Chu Tịch, tới xem đồ ăn Chu Tịch nấu.


Mùi của đủ loại động vật tràn ngập xung quanh Chu Tịch.


Chu Tịch vốn đã không thích mùi vị ở khe núi, bây giờ lại bị những người này vây quanh, hắn càng thêm cảm thấy bất đắc dĩ.


Cố tình những người này còn không ngừng thò qua xem hắn nấu cháo, còn có người hỏi: "Chu Tịch, khủng long thật sự có thể nuôi sao?"


"Chu Tịch, Thần Thú có bộ dáng gì?"


"Chu Tịch......"


......


Chu Tịch có chút muốn về sơn động, cố tình Hùng Dã còn đang cùng đám người Hùng Hà trò chuyện.


Y nói đều là chuyện gặp được dọc theo đường đi, Hùng Kỳ còn cùng với Báo Vũ ở bên cạnh thêm mắm dặm muối. Vì thế tất cả mọi người nghe được mùi ngon, bắt y nói thêm một chút nữa.


Hùng Dã lập tức cười tiếp tục nói.


Mấy thứ này đều là kinh nghiệm, vốn dĩ nên để cho người trong bộ lạc biết nhiều hơn một chút.


Hùng Dã còn đang kể, đột nhiên có người đi về phía y, sau đó lập tức quỳ gối trước mặt y, còn dập đầu một cái: "Hùng Dã, ngươi đại nhân đại lượng, tha thứ ta đi! Ta trước kia không nên đắc tội ngươi! Cầu xin ngươi cho ta một đường sống......"


Người quỳ xuống chính là Dương Oánh. Thấy bà ta làm như vậy, Hùng Dã có chút không kịp phản ứng.


Sau khi y cùng Sư Lệ chia tay đã không còn tiếp xúc gì với Dương Oánh, ấn tượng đối với Dương Oánh vẫn luôn dừng lại ở trước kia.


Dương Oánh trong trí nhớ của y, ngay từ đầu rất nhỏ yếu, luôn luôn khóc nói bà đáng thương tới cỡ nào.


Bà ta xác thật cũng rất đáng thương. Người già yếu trong bộ lạc còn có thể được chia đồ ăn, nhưng bà ta thì không.


Y thấy bà ta đáng thương nên mới mang theo Sư Lệ khắp nơi tìm đồ ăn, tìm được rồi còn bảo Sư Lệ mang về đưa cho bà ta.


Khi đó Dương Oánh đối với y khá tốt, Dương Tốc sau khi thức tỉnh thay đổi thái độ với y, Dương Oánh còn răn dạy Dương Tốc.


Nhưng y không thích Dương Oánh, cũng không thích tiếp xúc với Dương Oánh.


Tuyệt đại đa số người đều sẽ không thích một kẻ vừa nhìn thấy mình đã khóc lóc kể lể, càng đừng nói Dương Oánh khóc tới khóc đi cũng chỉ có mấy câu như vậy.


Hùng Dã khi đó thấy nàng liền trốn.


Sau lại, Sư Lệ gia nhập đội săn thú, Dương Oánh nhưng thật ra không khóc nữa, chỉ là đối với y thực lãnh đạm. Nhưng y cũng không để ý, ngược lại còn cảm thấy tự tại.


Đến nỗi cuối cùng y và Sư Lệ tính toán kết làm bạn lữ, Dương Oánh nơi chốn nhằm vào y...... Kỳ thật với y mà nói cũng không có gì, y đối với Dương Oánh không phải quá để bụng.


Nhưng mặc kệ là thế nào, ở trong mắt của Hùng Dã, Dương Oánh đều là mang chút ngạo khí. Loại chuyện quỳ xuống trước mặt mình thế này, y không nghĩ tới Dương Oánh sẽ làm ra được.


"Dương Oánh, ngươi làm gì vậy?" Hùng Hà bất mãn răn dạy. Người bộ lạc Tiểu Khê vẫn còn ở kia kìa, Dương Oánh đột nhiên như vậy là muốn làm cái gì?


Dương Oánh chính là muốn trở về sơn động của mình: "Hùng Dã, ngươi cùng Sư Lệ có cảm tình nhiều năm như vậy, cũng không phải nói bỏ là có thể bỏ được chứ? Ngươi nếu như đối với ta không tốt, Sư Lệ trở về nhất định sẽ tức giận......"


Dương Oánh cũng là không còn cách nào.


Lúc Sư Lệ vừa bị mang đi, trong bộ lạc rất vội, không ai rảnh lo bà ta. Bà ta thậm chí bởi vì đồ ăn sung túc mà ăn thật sự no.


Nhưng chờ đến khi đội đổi muối rời khỏi, tình huống liền thay đổi.


Hùng Hà bắt nàng và Dương Tốc dọn ra khỏi chỗ ở hiện tại, đi tới sơn động tập thể trong bộ lạc ở!


Này còn chưa tính, ban ngày bọn họ còn phải làm rất nhiều việc.


Mỗi ngày không trồng trứng đất thì cũng là cắt cỏ, ngay cả một phút nhàn rỗi cũng không có, rõ ràng là đang nhằm vào bà ta và con trai của bà ta.


Chuyện này, kỳ thật là Dương Oánh suy nghĩ nhiều. Trong bộ lạc thật sự không có ai nhằm vào bà ta cả, gần đây quả là có quá nhiều việc...... Chẳng qua bà ta và Dương Tốc trước kia không chăm chỉ làm việc nên tốc độ làm việc rất chậm, vì thế luôn phải làm lâu hơn so với người khác, sự thật là như thế.


"Ta và Sư Lệ đã không còn quan hệ." Hùng Dã không chút do dự nói.


Y thừa nhận, lúc Sư Lệ bị người phụ thân hư hư thực thực của Chu Tịch mang đi, y cũng từng cảm thấy lo lắng. Nhưng cẩn thận suy nghĩ...... Lúc ấy Sư Lệ bị mang đi cũng là tự gã xứng đáng.


Nguyên bản gã chỉ cần không nói lời nào, người nọ căn bản sẽ không chú ý đến gã.


Chỉ là gã không biết vì cái gì, một hai phải phá rách thân phận của Chu Tịch.


"Ngươi sao có thể tuyệt tình như vậy......"


"Cho nên ngươi rốt cuộc có chuyện gì?" Hùng Dã hỏi.


"Các ngươi không thể đuổi chúng ra khỏi sơn động!" Dương Oánh nhìn về phía Hùng Dã, trên mặt mang theo nước mắt.


Hùng Dã nghe được lời này, lập tức liền minh bạch bà ta vì sao lại làm vậy.


Rốt cuộc phải làm gì với người bộ lạc Tiểu Khê, Hùng Hà còn chưa có quyết định cuối cùng, nhưng có khuynh hướng lưu bọn họ lại.


Thứ nhất là bộ lạc Tiểu Khê cũng không có nhiều người, thứ hai...... Những người này tất cả đều tráng niên, một người già yếu cũng không có!


Một đám người như thế, nếu như buông tha về sau sẽ không còn nữa!


Nguyên nhân chính là vì như vậy, ngày đầu tiên sau khi người bộ lạc Tiểu Khê tới nơi này, Hùng Hà đã tính toán thu thập một ít sơn động để cho bọn họ ở. Mà sơn động của Dương Oánh và Dương Tốc cư trú cũng nằm trong tính toán của ông.


"Sơn động đó căn bản không phải là của các ngươi...... Hơn nữa các ngươi cũng không phải không có chỗ ở." Hùng Dã nói. Dương Oánh bọn họ không phải có thể tới ở trong sơn động tập thể sao?


"Sơn động kia đã phân cho chúng ta. Hơn nữa sơn động tập thể là bộ dáng gì, chẳng lẽ ngươi không biết sao?" Dương Oánh nói. Bà ta thời trẻ lúc vừa tới bộ lạc, bộ lạc xuất phát từ thương hại nên mới cho phép bọn họ ở lại khe núi. Bọn họ khi đó chính là ở trong sơn động tập thể, mà hoàn cảnh của sơn động tập thể...... Là thật sự không tốt.


"Ta biết, ta cũng đã từng ở." Hùng Dã không rõ bà ta có gì mà phải nháo.


"Ta không muốn ở sơn động tập thể...... Sơn động của ngươi rất rộng, bằng không ngươi cho chúng ta ở sơn động của ngươi."


Hùng Dã không thể tưởng tượng nổi nhìn người này. Dựa vào cái gì?


Dương Oánh lại nói: "Ngươi lúc trước không phải cho Chu Tịch tới chỗ ngươi ở sao?"


"Hắn là bạn lữ của ta." Hùng Dã nói.


"Hắn tính cái gì? Hắn chẳng qua chỉ là kẻ nửa đường cắm vào thôi!" Dương Oánh nói: "Ngươi rõ ràng là thích Sư Lệ! Ngươi đã quên trước kia sao? Mùa đông, Sư Lệ đói bụng, ngươi rõ ràng rất sợ lạnh nhưng vẫn phã vỡ mặt băng đi bắt cá. Có một lần Sư Lệ bị bệnh, ngươi liều chết bắt một con khủng long trở về cho hắn ăn. Ngươi còn giúp Sư Lệ chắn đi công kích của khủng long. Các ngươi cùng nhau lớn lên, cảm tình tốt nhất......"


Những chuyện Dương Oánh nói, Hùng Dã xác thật đã làm.


Y và Sư Lệ khi đó liền tính không phải bạn lữ, cũng là bạn bè tốt nhất. Y đối Sư Lệ đào tim đào phổi, nguyên nhân chính là vì như vậy, sau này Sư Lệ không chút do dự phản bội đã khiến cho y càng thêm không thể tiếp thu.


"Những điều ngươi nói đều mấy chuyện trước kia." Hùng Dã nói.


"Đúng vậy! Sư Lệ chiếm không biết bao nhiêu tiện nghi của Hùng Dã mà còn làm ra mấy chuyện ghê tởm như vậy. Ngươi còn trông cậy vào Hùng Dã giúp ngươi sao!" Hùng Bạch chạy ra tới. Nàng cùng Sư Lệ và Hùng Dã lớn lên, có đôi khi đi săn gì đó, Hùng Dã sẽ dẫn theo nàng...... Nếu không phải như vậy, nàng cũng sẽ không đối với Hùng Dã khăng khăng một mực.


Đương nhiên, khăng khăng một mực là chuyện trước đây.


Người trong bộ lạc lúc này cũng có chút khiếp sợ.


Vài năm trước khi Hùng Dã và Sư Lệ còn nhỏ, bọn họ biết hai người này quan hệ rất tốt, lại không biết Hùng Dã còn đã làm nhiều chuyện như vậy. Từ đó nhìn ra...... Hành vi của Sư Lệ khi đó xác thật có chút ghê tởm.


Lang Âm cũng cảm thấy xấu hổ. Nàng trước kia cũng không biết Sư Lệ thế nhưng còn dựa vào Hùng Dã nuôi!


Trách không được Sư Lệ ăn thịt của nàng như lẽ đương nhiên, quá ghê tởm!


Nghĩ như vậy, Lang Âm cảm thấy có chút đồng bệnh tương liên với Hùng Dã.


Mọi người đều thực đồng tình Hùng Dã, cũng chỉ có Chu Tịch sắc mặt khó coi.


Nếu không phải sợ chính mình mất khống chế, hắn đặc biệt muốn đá bay Dương Oánh ra ngoài!

Nhấn Mở Bình Luận