Edit: Tagoon
Mỗi khi giao chiến với bộ lạc Cự Hổ, Hùng Dã thường sẽ không tự ra tay mà toàn để những người khác trong bộ lạc làm.
Đây cũng là vì rèn luyện người trong bộ lạc một chút, mặt khác...... Người bộ lạc Tiểu Khê và bộ lạc Thanh Sơn theo tới cũng muốn báo thù.
Y bình thường chỉ đứng bên cạnh nhìn, mỗi khi người trong bộ lạc gặp phải phiền toái mới nhảy ra, sau đó nên đánh ngất thì đánh ngất, nên giết chết thì giết chết, cứu người một nhà trở về.
Ngay từ đầu, đám người bộ lạc Cự Hổ bắt được y đều đưa về bộ lạc, nhưng sau lại không thể làm vậy nữa —— Một đường truy kích, bọn họ cách bộ lạc Đại Hùng đã ngày càng xa.
Hùng Dã bèn giao mấy kẻ đó cho người bộ lạc Thanh Sơn theo y đi truy kích bộ lạc Cự Hổ.
Người bộ lạc Thanh Sơn trái tim đều tràn ngập thù hận. Những kẻ mà y bắt được, chưa từng giết hại người bộ lạc Thanh Sơn còn đỡ, nhiều nhất chỉ bị đánh một trận, sau đó trở thành nô lệ, nhưng mấy kẻ từng giết hại người bộ lạc Thanh Sơn thì đương nhiên sẽ không có kết cục tốt.
Người bộ lạc Thanh Sơn không có khả năng buông tha cho kẻ thù. Bọn họ tràn đầy thù hận, cần phải có máu tươi của kẻ thù mới rửa sạch.
Chiều hôm nay, Hùng Dã dẫn theo người bắt khủng long, sau đó mọi người bèn tụ lại với nhau nướng thịt ăn.
Nhóm phụ trách truy kích bộ lạc Cự Hổ bọn họ tổng cộng có 82 người, trong đó một nửa đã từng bị bộ lạc Cự Hổ giết mất tộc nhân.
Mọi người vây quanh đống lửa, có người nức nở: "Ta rốt cuộc báo được thù...... Con của ta......"
Hùng Dã để mặc cho bọn họ phát tiết cảm xúc. Y từ trong túi của mình lấy ra một ít gia vị, thật cẩn thận rắc lên thịt nướng.
Ra ngoài vài ngày, y có chút nhớ Chu Tịch.
Tài nấu nướng của y thật sự kém Chu Tịch nhiều, may mắn trước khi ra cửa Chu Tịch đã cho y một ít gia vị.
"Hùng Dã, cho ta một chút bột ớt đi." Trư Chiến thò qua nói.
"Không được." Hùng Dã nói: "Ta không còn nhiều lắm."
"Ngươi rõ ràng vẫn còn không ít!"
"Nhưng chúng ta có lẽ phải trì hoãn thêm một tháng." Hùng Dã nhìn Trư Chiến, buồn bã than: "Một tháng."
Trư Chiến không còn lời gì để nói.
Hùng Dã lại hỏi: "Trư Chiến, ngươi nói xem Chu Tịch bây giờ có phải đang nghĩ đến ta hay không?"
Trư Chiến "A" một tiếng, không muốn phản ứng với Hùng Dã.
Hùng Dã nói: "Ta không ở, chẳng biết có ai đi săn cho Chu Tịch hay không. Chu Tịch buổi tối không biết có sợ hãi không. Hắn luôn rất sợ lạnh, nếu không có ta biến thành hình thú ở bên cạnh hắn, hắn có khi nào sẽ bị đông lạnh hay không?"
Trư Chiến: "Ngươi biến thành hình thú ngủ cùng với hắn? Không sợ đè phải hắn sao?" Hình thú kia của Hùng Dã thật sự rất lớn! Đúng rồi, giường của bọn họ...... Hình thú của Hùng Dã nằm xuống được sao?
"Sao có thể đè vào Chu Tịch được? Hắn toàn ngủ ở trên người ta." Hùng Dã nói. Y rất thích biến thành hình thú, sau đó cho Chu Tịch ngủ ở trên người mình.
Trư Chiến không buồn mở miệng. Hùng Dã và Chu Tịch mới mấy ngày không gặp? Có cần phải nhớ thương đến mức đó không? Bạn lữ của hắn......
Trư Chiến bắt đầu tưởng niệm vợ của mình, cũng có chút lo lắng.
Chẳng qua hắn rất nhanh đã áp xuống nỗi lo trong lòng —— Trư Châu của hắn cũng là chiến sĩ thú trung cấp, heo mẹ mang nhãi con còn cực kì hung, hẳn là không có việc gì?
Không chỉ mình Trư Chiến nhớ nhung nữ nhân của mình, Hùng Kỳ cũng rất nhớ Báo Vũ, chẳng còn tâm tư khích lệ Hùng Dã...... Đương nhiên, hắn không khích lệ Hùng Dã cũng là có nguyên nhân khác —— Mấy ngày nay hắn khen đi khen lại Hùng Dã, đã không còn câu gì để khen.
Mọi người ăn xong lập tức phấn chấn hơn rất nhiều. Hùng Dã cho một bộ phận người ở lại nghỉ ngơi rồi dẫn theo những người khác đi gây phiền toái cho bộ lạc Cự Hổ.
Bọn họ đã hạ quyết tâm, phải khiến đám người bộ lạc Cự Hổ không về được nữa!
Trong kho Hùng Dã cùng bộ lạc Cự Hổ giao phong, bộ lạc Đại Hùng, tù binh trước đó Hùng Dã đưa về đã chết mất vài người.
Là người của bộ lạc Thanh Sơn ở lại trong bộ lạc giết.
Chu Tịch không ngăn cản, sau đó bảo bọn họ kéo đám tù binh còn lại đi làm việc.
Những tù binh này sẽ tao ngộ những thứ mà bọn chúng đã từng khiến người khác phải tao ngộ, ví dụ như ăn không đủ no nhưng vẫn phải làm việc không ngừng nghỉ.
Sau đó, Chu Tịch bèn đi tìm tư tế: "Ta muốn ở trong nhà của mình câu thông với Thần Thú, trong khoảng thời gian này, ngươi đừng tới quấy rầy ta."
Tư tế không chút do dự đồng ý, lại hỏi Chu Tịch có cần đồ ăn hay không.
Chu Tịch đương nhiên là cần, hắn đi lấy rất nhiều thịt hun khói cất ở trong nhà mình —— Mặc dù bây giờ không ăn thì cũng có thể để về sau ăn.
Không sai, hắn bây giờ sẽ không ăn...... Chu Tịch định đi tìm Hùng Dã.
Hùng Dã hiện giờ thực lực không tính kém, nhưng hắn vẫn lo lắng Hùng Dã sẽ gặp bất lợi, không bằng trộm theo sau quan sát.
Thuận tiện còn có thể dạy phương pháp tu luyện hắn đã sửa chữa cho Hùng Dã.
Chu Tịch nghĩ vậy, vào phòng khóa trái cửa, sau đó từ cửa sổ bò ra ngoài, rời khỏi nhà mình.
Hắn đã nói với tư tế rằng bất kể thế nào cũng không được làm phiền, tư tế khẳng định sẽ không tới đây quấy rầy hắn.
Chu Tịch rất nhanh đã rời khỏi bộ lạc Đại Hùng. Hắn đi rất nhanh, không bao lâu đã đuổi kịp đội ngũ của Hùng Dã.
Hắn cũng không tới gần, xa xa tìm một gốc cây đại thụ có cái hốc, sau đó ném vào giục sinh mấy hạt thực vật đuổi côn trùng, chờ sâu bọ bên trong chạy hết mới vào nằm, thoải mái dễ chịu bắt đầu ăn thực vật do chính mình giục sinh.
Chẳng biết có phải trùng hợp hay không, ngày hôm sau trời đổ mưa to.
Trận mưa này đối với người bộ lạc Cự Hổ có thể nói là dậu đổ bìm leo. Trong cơn mưa lớn, tầm mắt không rõ, khứu giác lại bị ảnh hưởng, bọn chúng đã bị bắt đi không ít người.
Mà đám người Hùng Dã sau khi gặp mưa cũng trải qua không tốt lắm.
Bọn họ không mang quá nhiều đồ đạc, lần này lại không có Chu Tịch tìm chỗ ở cho bọn họ, bọn họ chỉ đành chịu bị mưa xối.
Cũng chỉ có Chu Tịch.
Hắn cho dù không tìm thấy hốc cây thì cũng có thể tìm được một nhánh đại thụ nằm, còn có thể giục sinh một ít thực vật che mưa.
Còn nếu đi đường...... Năng lượng kia còn có thể ngăn cách khí vị, muốn ngăn cách nước mưa cũng không phải việc gì khó.
Hắn một đường tới tân đây vẫn luôn rất sạch sẽ.
Mưa to bàng bạc. Buổi tối hôm nay, Hùng Dã cũng bèn không đi đối phó bộ lạc Cự Hổ : "Hôm nay chúng ta sẽ ở chỗ này, mọi người nghĩ cách tìm nơi có thể che mưa nghỉ ngơi đi."
Hùng Dã phân phó những người này một số công việc, sau đó bèn tìm một thân cây bò lên trên, ở một cái chẽ trải một ít lá cây, nằm xuống, lại ở trên người đắp lên vài phiến lá to rộng.
Cây này cực kì thô to, nhưng nằm như vậy cũng không thoải mái được đến đâu, lại còn không thể xoay người, nhưng tốt xấu có thể nghỉ ngơi.
Những người khác có mấy kẻ giống y nằm ở trên cây, cũng có người biến thành hình thú, tìm chỗ chui vào hoặc là dứt khoát đứng ngủ, có người còn ở trên chỗ đất hơi cao dùng nhánh cây lá cây dựng cái lều nhỏ ngủ.
Thậm chí còn có người phi thường quang côn ở trong mưa nằm xuống, để mặc cho nước mưa tuỳ ý quật lên trên người mình, hoàn toàn không để trong lòng.
Đêm đã khuya, dần dần, mọi người đều ngủ.
Chu Tịch im lặng tới, sau đó bắt Hùng Dã đi mất.
Lúc Hùng Dã tỉnh lại thì phát hiện bị người ôm phần eo đi về phía trước. Cảm giác quen thuộc này...... Y vừa nhấc đầu đã nhìn thấy người dạy mình tu luyện.
Gương mặt Hùng Dã tức khắc tràn đầy vẻ kinh hỉ.
Y đã rất lâu chưa gặp người này, còn tưởng rằng người này sẽ không xuất hiện nữa, không nghĩ hắn lại tới, thật tốt!
Hùng Dã hơi kích động: "Đại nhân......"
Y còn chưa dứt lời đã bị người ném vào trong một cái hốc cây, sau đó lại nghe thấy người nọ nói: "Ta muốn dạy ngươi một vài thứ, nghiêm túc nghe."
Người này nhanh chóng nói ra một bộ phương pháp tu luyện mới, lại giúp y thử nghiệm, sau đó, y lại bị ném trở về.
Hùng Dã: "......" Vị tiên sinh thực lực cường đại này thật là đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng!
Chẳng qua, phương pháp tu luyện hắn dạy lần này thật sự so với lần trước còn tốt hơn nhiều, bởi vì y thực lực biến cường cho nên mới dạy y thứ tốt hơn?
Hùng Dã nghiêm túc bắt đầu tu luyện, lại có chút khó hiểu.
Trước kia mỗi lần y ngủ một giấc dậy đều có thể tinh thần trở lại, nhưng giờ lại không còn cảm giác như vậy...... Là bởi vì sau khi rời khỏi bộ lạc Đại Hùng quá mệt mỏi, không được nghỉ ngơi tốt?
Hùng Dã rất khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Y vực dậy tinh thần, lại đi tìm bộ lạc Cự Hổ chọc phiền toái.
Mà lúc này, một nơi khác trên đường lớn, Sư Lệ bò tới trên một ngọn núi.
Đời trước sau khi bộ lạc bọn họ bị bộ lạc Cự Hổ đánh hạ, gã và Hùng Dã dẫn theo một ít người trong bộ lạc rời khỏi nơi bọn họ sinh hoạt từ nhỏ.
Mấy năm đó, cuộc sống bọn họ trải qua vô cùng vất vả. Sau đó, bọn họ mới biết ở bên kia con sông lớn còn có một mảnh đại lục gọi là đại lục Thú Nhân.
Bọn họ ngay từ đầu tuy rằng biết nhưng lại không muốn tới đại lục Thú Nhân, tận đến một ngày nào đó từ miệng người khác biết được trên đại lục Thú Nhân có rất nhiều cường giả.
Bọn họ muốn báo thù, mà muốn báo thù thì phải biến cường.
Cuối cùng, bọn họ nghĩ cách làm thuyền độc mộc, Hùng Dã lại ghép chúng lại với nhau, sau đó bắt đầu qua sông.
Cũng là bọn họ may mắn, thời điểm qua sông vừa lúc gặp gỡ người khác cũng qua sông, đi theo phía sau những người đó, thế nhưng bình yên mà trở về.
Người qua sông trước bọn họ chính là bộ lạc Cự Trư, Trư Chiến.
Sau khi đi vào đại lục Thú Nhân, bọn họ tiếp tục lưu lạc. Ngay từ đầu, cuộc sống trải qua so với trước kia còn kém hơn, nhưng sau đó bọn họ ở trên một ngọn núi tìm được phương pháp tu luyện, cuộc sống mới bắt đầu dần dần tiến lên —— Thực lực của bọn họ biến cường. Dựa vào thực lực cường đại, bọn họ cuối cùng gia nhập một vào bộ lạc lớn.
Sau đó, bọn họ ngày càng lợi hại.
Mà bây giờ, thứ Sư Lệ muốn tìm chính là cái sơn động khắc công pháp kia.
Lúc trước gã và Hùng Dã sau khi tìm được đã lập tức huỷ đi sơn động. Mà lần này, mục đích của gã cũng chính là hủy diệt cái sơn động đó.
Gã không hy vọng có người khác nhìn thấy công pháp!
Sư Lệ nghĩ vậy, tốc độ đi đường càng nhanh hơn.
Đi đến giữa sườn núi, gã nghỉ ngơi dưới một gốc cây.
Nơi này hết thảy...... Vẫn rất quen thuộc. Lúc trước người sống sót trong bộ lạc bọn họ đã ở chỗ này sinh hoạt một đoạn thời gian. Khi đó cuộc sống của bọn họ trải qua vô cùng gian khổ, không bắt được con mồi nào, Hùng Dã thậm chí chỉ có thể gặm cỏ đỡ đói.
Sư Lệ nghĩ đến chuyện khi đó, trong lòng nao nao.
Gã lại nhớ tới Hùng Dã.
Thời điểm gã và Hùng Dã ở bên nhau, gã cảm thấy Hùng Dã thực phiền, nhưng bây giờ lại có chút nhớ nhung Hùng Dã.
Khoảng thời gian này...... Bộ lạc Cự Hổ hẳn là đã bắt đầu tấn công bộ lạc Đại Hùng nhỉ? Cũng chẳng biết Hùng Dã có gặp phải nguy hiểm hay không......
Sư Lệ có chút tâm phiền ý loạn.
Chẳng qua gã rất nhanh đã áp xuống thứ cảm xúc này.
Người khác có lẽ sẽ gặp chuyện, nhưng Hùng Dã hẳn là sẽ không có việc gì. Tư tế sẽ khiến cho Hùng Dã dẫn theo người trong bộ lạc rời đi!
Nhưng thiếu gã...... Bọn họ có thể chạy thoát sao?
Từ từ, tuy rằng thiếu gã, nhưng Hùng Kỳ không có chết......
Nghĩ đến vị trí của mình khả năng sẽ bị Hùng Kỳ thay thế, Sư Lệ không hiểu sao lại cảm thấy hơi khó chịu. Cũng may rất nhanh sau đó gã lại nghĩ tới một việc khiến gã vui vẻ.
Chu Tịch ngay cả hình thú cũng không có, trong trường hạo kiếp kia, kể cả khi Hùng Dã nỗ lực bảo vệ hắn, hắn chắc hẳn cũng không sống được bao lâu.
Sư Lệ cười khẽ một tiếng, tiếp tục tiến lên.
Rất nhanh, gã đã tới được sơn động đã cho gã một hồi kỳ ngộ đời trước.
Cái sơn động này hơi khác so với đời trước, bên ngoài bẩn thỉu lộn xộn, nhưng cũng có thể là gã không nhớ rõ.
Sư Lệ bước vào sơn động, sau đó đột nhiên có một vài con bọ bò tới chỗ gã......
Đời trước căn bản không có chuyện này! Sư Lệ nhíu mày buồn bực, nhưng cũng không thể không giết đuổi bọ trước.
Gã tốn không ít công phu mới diệt hết được bọ, lại kéo thực vật giữ cửa động xuống, để ánh sáng chiếu vào sơn động.
Bộ dáng trong sơn động so với đời trước gã từng gặp cũng có chút không giống nhau.
Vách động rõ ràng hẳn là bằng phẳng, nhưng bây giờ lại gập ghềnh nham nhở, không chỉ thế, bên trên căn bản không có tranh vẽ.
Sơn động vốn nên có phương pháp tu luyện, bên trong cái gì cũng không có.
Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ người để lại công pháp còn chưa kịp ghi lại?
Nhưng này không đúng, gã đời trước lại chưa gặp được ai biết tu luyện ngoại trừ gã và Hùng Dã!
Sư Lệ đột nhiên nghĩ tới một khả năng.
Đời trước công pháp là Thần Thú ban cho bọn họ, mà bây giờ gã đã biết, Thần Thú không cần ban lại công pháp cho gã, vì thế nên nơi này mới không có gì hết......
Nhất định là thế này!