Edit: Mỹ Nữ & Mỳ Cay
Tộc trưởng cùng lục phu nhân đang ngồi ở sảnh trước uống trà đợi lấy phòng.
Hoà Thuận đem túi tài liệu đi về phía trước, mỉm cười nói với tộc trưởng: "Đại thúc cảm ơn ngươi đã đưa ta đến đây. Ta giờ muốn đi tìm tộc nhân của mình nên đến đây cáo biệt ngươi. "
Tộc trưởng chỉ là thuận tay giúp đỡ, cũng không cố kỵ giữ lại Hòa Thuận mà là ân cần nói: "Ngươi hẳn cũng muốn sớm tìm được phụ thân nên ta không giữ ngươi lại. Bọn ta ở đây 1 tháng, nếu ngươi không tìm được người có thể cùng gia nhập đoàn người bọn ta."
"Tạ ơn đại thúc." Hoà Thuận lễ phép cảm ơn tộc trưởng, sau đó dì Địch Ba đưa nàng đến cửa, dặn dò hồi lâu cuối cùng mới miễn cưỡng trở lại khách điếm trong sự yêu cầu mãnh liệt của Hoà Thuận.
Với đống đồ đạc trên lưng, Hoà Thuận đi thẳng đến một tiểu điếm nhỏ trên Hạ Tang trấn, nơi được xây dựng cải tạo thành khách điếm từ nhà cư dân.
Tiểu điếm này dùng sảnh trước để ăn cơm rồi dùng lầu trên làm nhà. Rất nhiều cư dân ở Hạ Tang đều kinh doanh kiểu này.
Bởi vì không phải khách điếm chuyên môn nên phòng sẽ không nhiều, khoảng 10 phòng. Sân cũng không lớn, không dừng được quá nhiều xe đẩy tay cho nên thường khách đến sẽ là cá nhân rải rác hoặc đoàn xe thích sự yên tĩnh.
Hoà Thuận dùng 2 khối linh thạch hạ phẩm thuê một gian phòng tốt nhất. Hi Nhi - con gái của bà chủ tốt bụng đưa nàng lên gian phòng cuối cùng trên lầu ba.
Sau khi giúp Hoà Thuận mở khóa cửa, Hi Nhi đưa chìa khóa cho nàng nhắc nhở:"Cô nương, chúng ta ở dưới lầu có cơm, ngươi muốn ăn cái gì thì nói nha."
Hoà Thuận gật đầu, những khách điếm dạng dân cư kiểu này đều muốn kiếm thêm tiền nên hi vọng khách nhân có thể ăn bên họ, vậy là có thể thu thêm một khoản chi phí ăn uống.
Sau khi Hi Nhi đi, Hoà Thuận mới cẩn thận xem xét gian phòng tốt nhất trong khách điếm.
Hạ Tang trấn là trấn Ma Tộc phổ thông đầu tiên mà Hoà Thuận nhìn thấy, mặc dù bức tường bên ngoài làm bằng hoàng thổ, trông không có gì đặc biệt nhưng bên trong gian phòng lại khác.
Tường nhà được sơn rất nhiều màu tươi sáng, ngoại trừ trên mái nhà có màu vàng thì những nơi khác màu sắc khác biệt. Trong phòng có hai cửa sổ lớn, khác với cửa sổ ở Phong Vô thành là hình bán nguyệt.
Trên cửa sổ được chạm khắc tinh xảo nhưng thay vì hoa, chim, côn trùng và cá, chúng được chạm khắc bằng các hoa văn rỗng hình vuông và lăng trụ. Có thể bởi vì nơi này không quá lạnh nên cửa sổ gỗ không dán giấy dán mà treo những tấm màn nặng trĩu chạm đất.
Trong phòng không có nhiều đồ đạc, chỉ có một chiếc hộp lớn và hai chiếc tủ cao bằng nửa người.
Hấp dẫn Hòa Thuận nhất chính là giường gỗ trong phòng. Đầu giường cũng giống cửa sổ được chạm khắc hoa văn rỗng. Trên giường còn trải một lớp chăn da thú dày bằng lông thỏ khổng lồ.
Hoà Thuận ném bó tài liệu xuống đất, mở cửa tìm Hi Nhi. Sau khi giải thích mình muốn đi tắm, Hi Nhi xấu hổ nói khách điếm quá nhỏ nên mỗi khách nhân chỉ có thể được cấp một xô nước nóng. Nếu muốn sử dụng phòng tắm của họ phải trả thêm hai trăm hạt linh châu.
Một gian phòng mỗi ngày tốn 2 viên linh thạch hạ phẩm, tắm rửa còn phải thêm tiền, Hòa Thuận sắc mặt có chút khó coi.
Hi Nhi nhìn Hòa Thuận mất hứng, liền giải thích nửa ngày. Nói cả nhà lớn bé đều sống dựa vào ba tháng tiền khách điếm, thực sự là không có cách nào khác. Đúng là đun nước nóng cũng phải dùng tiền mua củi gỗ.
Hoà Thuận bất đắc dĩ trả thêm tiền nhà tắm rồi ngâm mình trong thùng gỗ lớn, thật sự rất thoải mái. Làn nước nóng như gột sạch bao vất vả mấy tháng qua của nàng.
Sau khi tắm xong, Hoà Thuận mới nhận ra nàng không có y phục thay, bộ cũ đã bị bẩn không thể mặc.
Ngay lúc nàng tiến thoái lưỡng nan thì có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, Hi Nhi thành khẩn hỏi: "Cô nương, ta thấy ngươi không mang y phục vào nên nghĩ lấy y phục nhà ta may cho ngươi. Ngươi không chê thì nhận đi a."
Hoà Thuận sửng sốt một chút, thầm nghĩ gia đình này thật biết làm ăn, chuyện nhỏ như vậy cũng để ý. Xem ra y phục này cũng phải trả tiền.
"Đã biết, đa tạ."
Hoà Thuận đi tới giỏ tre trong góc, mở lớp da thú không thấm nước bọc bên ngoài ra, trong giỏ là một bộ y phục tự dệt. Cổ áo và cổ tay được may viền màu sắc, mặc vào cũng khá vừa vặn, chỉ là không có khăn đội đầu. Nàng cầm chiếc khăn bẩn thỉu kia lên, do dự mãi, cuối cùng ném đi, mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Lúc này bước ra liền trông thấy Hi Nhi đang chờ nàng. Hi Nhi nhìn Hoà Thuận cả đầu tóc bạc trắng thì không khỏi kinh ngạc, nhất thời không nói nên lời.
"Y phục này rất vừa người. Có thể nhờ ngươi giặt hộ ta áo choàng không? Tiền công ta sẽ trả cùng tiền phòng." Hòa Thuận cười cười đi tới trước mặt Hi Nhi, đem áo choàng đưa cho nàng ta, sau đó trong ánh mắt chăm chú của Hi Nhi đi lên phòng.
Trở lại phòng, Hoà Thuận mở túi trữ vật lấy ra kim chỉ, nàng còn tìm được một mảnh lông thỏ. Hoà Thuận sử dụng kỹ năng may vá khi còn nhỏ của mình khéo léo may thành một chiếc mũ lông thỏ.
Chiếc mũ vừa đủ che đi mái tóc của nàng. Bây giờ vốn là mùa đông, tuy không lạnh như những nơi khác nhưng ăn mặc như vậy không có gì kỳ lạ.
Sau khi Hoà Thuận hoàn thiện y phục nàng mới đem đống tài liệu trở lại túi trữ vật, sau đó thả Tiểu Hắc ra khỏi túi linh thú.
Tiểu Hắc nhảy ra không khỏi tức giận mắng: "Ngươi rốt cục chịu thả ta ra, còn tưởng ngươi định để ta cả đời ở trong túi linh thú."
Sau đó nó nhìn gian phòng hoa lệ màu sắc này, nghiêng đầu ôn nhu hỏi: "Ngươi đi lâu như vậy mà bây giờ mới tới Hạ Tang trấn? Ngươi còn mặc y phục địa phương? Nhưng mà ngươi đội cái gì trên đầu mà xấu vậy."
Hoà Thuận sờ vào chiếc mũ nghi ngờ nói: "Không thể nào, mặc dù ta đã lâu không may vá nhưng tay nghề vẫn tốt mà. Ta thấy nó không xấu chút nào."
"Không nói chuyện này nữa. Một tháng nay ta thật nhàm chán, muốn ra ngoài ăn cái gì ngon. Túi linh thú này thật nhàm chán, ngươi nói những tu sĩ này không có gì đi luyện chế loại đồ vật này làm gì? hoàn toàn chính là ngược đãi ma sủng." Tiểu Hắc dang rộng đôi cánh bất mãn nói.
Hoà Thuận cười nói: "Ta cũng mới tới Hạ Tang, vừa tắm rửa thay y phục xong. Trên đường đi ta nhìn thấy rất nhiều quán ăn, vừa vặn cần phải xử lý nguyên liệu mua nội đan ma thú. Chúng ta vừa đi vừa ăn, ta còn phải đi hỏi thăm xem Độn Lôn thành ở đâu."
"Vậy thì nhanh lên, sao còn đứng đó?"
Tiểu Hắc vừa nghe có đồ ăn ngon, vội vàng bay lên vai Hòa Thuận, dùng cánh vỗ nhẹ đầu nàng không ngừng thúc giục đi mau.
Hòa Thuận mang theo Tiểu Hắc đi tới sảnh trước, liền trông thấy Hi Nhi đang cùng mẫu thân nàng nói gì đó, hơn nữa còn hoa chân múa tay, biểu tình rất hoảng loạn.
Nhìn thấy Hòa Thuận mang theo Tiểu Hắc, Hi Nhi mau chóng đình chỉ động tác, vươn tay nhẹ nhàng kéo bà chủ đang quay lưng về phía Hoà Thuận
Bà chủ quay đầu lại thấy Hòa Thuận, trên mặt lập tức nở ra nụ cười. Hoà Thuận cũng chẳng quan tâm mẹ con họ nghĩ gì, nàng tiếp tục đi về phía họ. Thấy nàng sắp tới gần, Hi Nhi quay sang một bên trốn sau lưng mẹ.
"Cô nương, ngươi không nên trách nó, nó chưa từng thấy việc đời." Bà chủ vỗ nhẹ chụp Hi Nhi, tươi cười rạng rỡ giải thích với Hòa Thuận.
Sau đó nàng lại nói: "Cô nương chắc hẳn chính là phàm nhân trong lưu truyền của Ma Giới, ăn đan dược mà thành đúng không? Chúng ta ở nơi hẻo lánh này đúng là chưa từng thấy qua người giống cô nương. Đã mạo phạm rồi, xin cô nương thứ lễ."
Hòa Thuận nghe vậy cười khanh khách: "Bà chủ nói đúng, ta là người phàm, bộ dáng hiện tại của ta thường khiến người khác sợ hãi. Đây là lần đầu tiên Hi Nhi nhìn nên bị sợ hãi là chuyện đương nhiên. Làm sao ta có thể trách nàng được."
Bà chủ liếc mắt nhìn Tiểu Hắc ngồi xổm trên vai Hòa Thuận, gật gật đầu cười nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt, ta vừa rồi còn sợ cô nương trách tội."
"Bà chủ, ta đến là muốn hỏi ngươi về một nơi."
Bà chủ tò mò nói: "Cô nương cứ hỏi, chúng ta ở đây mở khách điếm, có rất nhiều người tới đây. Nếu biết được nhất định sẽ nói."
Hòa Thuận nhìn bà chủ hỏi: "Ngươi có biết Độn Lôn thành ở đâu không?"
Bà chủ nghe vậy giả bộ tỉnh ngộ, sau đó nghi ngờ nói: "Cô nương chắc hẳn là vì cung điện dưới lòng đất - Độn Lôn Thành 200 năm mới mở một lần đúng không? Thế nhưng Độn Lôn cách nơi này không xa, cô nương sao có thể đi tới?"
Hòa Thuận làm bộ không có ý tứ cười cười, sau đó nhỏ giọng nói: "Ta là lạc đường nên mới tới đây. Trên đường đi may mắn gặp được một đoàn xe nhưng chỗ bọn họ sinh hoạt rất hẻo lánh, không hỏi thế sự nên không thể chỉ đường cho ta. Cộng thêm ta cũng phải mua ngựa làm cước trình nên ta chỉ có thể theo bọn họ tới đây thôi."