Edit: MNMC
Hoà Thuận đi đến đống bao tải chất đống bên cạnh, mở bao ra thì thấy bên trong có cuốc xẻng. Tất cả chúng đều nhỏ hơn nhiều so với nông cụ ở Phàm Giới và tất cả đều được làm bằng ngọc bích chất lượng cao.
Thấy Hoà Thuận do dự không biết nên lấy cái nào, Hạo Ngữ nhắc nhở: "Mỗi người lấy một cái cuốc ngọc và xẻng ngọc, một xô nước, còn lại đều rải khắp ruộng đi."
Hoà Thuận ngoan ngoãn tìm ra xẻng và cuốc ngọc, rồi chọn một cái mới toanh từ trong thùng gỗ. Nàng nhặt nửa cái muỗng ngọc ném vào thùng, đồng thời ném cuốc ngọc và xẻng ngọc vào đó, rồi lại đi theo Hạo Ngữ trở về.
Hạo Ngữ tiễn Hoà Thuận đến ngã ba đường, hướng dẫn nàng cách sử dụng muỗng, sau đó tạm biệt rồi quay trở lại Nhuận Vật Điện.
Còn lại Hoà Thuận tự mình xách thùng trở lại dược điền, nàng lấy chiếc muỗng ngọc ra, nhìn kỹ dãy số trên đó - Bính thập tam.
Nàng không về trước tìm chỗ ở, mà là đi tới dược điền của mình tìm mảnh đất trồng.
Hòa Thuận cầm muỗng ngọc nhìn nhìn, tìm được khu Bính gần nhất. Xa xa liền thấy mấy miếng đất không có người. Nàng chạy tới ngó, trong đó có một khối đất dựng đá ghi chữ thập tam.
Xem ra đây chính là mảnh đất được giao cho mình, Hoà Thuận lấy muỗng ngọc ra nhét vào lỗ tròn trên mặt bia đá theo lời Hạo Ngữ.
Chữ trên bia đá sáng lên, hạn chế đối với khu này được mở ra, sau này nhất định phải có muỗng ngọc mới có thể tiến vào đây.
Nàng vốn muốn chào hỏi các dược đồng khác, thế nhưng ai cũng không phản ứng khi nàng bước vào, mọi người dường như không chịu nói chuyện với nhau, tỏ ra rất thờ ơ lạnh nhạt.
Hoà Thuận hoàn toàn không hiểu cho lắm, bán mình vào đây đều là tự nguyện, dù có tệ đến đâu cũng có thể coi như được bước vào tiên môn. Tuy địa vị không cao nhưng hẳn đã được coi là tiên nhân trong mắt người phàm, sao có thể bi quan và chán nản như vậy?
Nàng lắc đầu, rút muỗng ngọc ra, đóng chốt lại, sau đó cầm dụng cụ đi về phía sân gần nhất.
Quả nhiên, đúng như nàng nghĩ, nhà cách mép dược điền không xa.
Nơi này có 5 gian phòng, một gian bên ngoài ghi là "Bính thập tam". Thấy vậy nàng đẩy cửa đi vào, trong phòng không có một ai, có hai cái giường bày ở bên trong.
Trước mỗi giường có một chiếc bàn ngắn để đựng đồ, cuối giường là một hộp lớn đựng quần áo, một chiếc bàn vuông cũ được kê ở khoảng trống giữa hai giường.
Cả hai chiếc giường đều không được trải ga, dường như không có ai ngủ ở đó.
Nhìn thấy trong nhà không có người ở, Hoà Thuận rất vui vẻ, có thể ở một mình trong phòng là tốt nhất.
Nàng lấy dụng cụ trong xô ra đặt lên bàn vuông, rồi cầm xô đi lấy nước từ giếng trong sân, tìm một miếng giẻ bắt đầu lau chùi đồ đạc.
Đồ đạc trong nhà phủ đầy bụi dày đặc, hình như đã rất lâu không có người ở, dọn dẹp cũng tốn khá nhiều thời gian.
Nàng dọn dẹp rất lâu, rửa tay xong liền chạy tới chỗ Tiền sư huynh, mang chăn nệm về.
Khi Hoà Thuận quay lại, đúng lúc mọi người đang ăn trưa, nàng không thấy ai trong sân mà chỉ nhìn thấy mấy chiếc đĩa trống và bát cơm bẩn.
Nhà bếp không biết nàng chuyển tới đây, cũng không gửi thêm suất ăn.
Nàng đành phải chạy vào bếp trò chuyện rồi xin hai cái bánh bao hấp cho no bụng.
Vì chưa đạt đến Luyện Khí cấp 1, mà lúc nàng đi khỏi là gần cuối tháng nên thời gian trồng thuốc không đủ. Vậy nên Hoà Thuận đành phải nhanh chóng xách dụng cụ lao ra dược điền, cố gắng để cuối tháng cỏ đủ cây non.
Dược điền này ít nhất đã qua hai ba năm không trồng trọt, cỏ dại mọc rõ cao.
Hoà Thuận không còn cách nào khác đành phải dùng cuốc ngọc để nhổ tận gốc cỏ dại, nhưng cuốc ngọc lại quá nhỏ, chỉ rộng ba ngón tay, rất khó để làm cỏ.
May mắn thay, dược điền ở đây tương đối ẩm ướt, đất cũng không quá cứng, sau khi đào hơn chục cái, có thể đào ra được một nắm cỏ dại còn có rễ.
Buổi tối, cuối cùng nàng cũng dọn sạch được một nửa số cỏ dại trên ruộng, đám dược đồng phía kia cũng về ăn trước, Hoà Thuận đành phải tạm thời gác lại công việc để quay về ăn.
Lần này Hoà Thuận gặp được mấy người sống cùng sân, nơi này nằm ở phía sau dược điền, không có nhiều người sống lắm.
Trong năm phòng trong sân, chỉ có ba phòng có người ở, không biết Lý sư bá phân bố thế nào, những căn phòng này, mỗi phòng thực sự chỉ có một người ở.
Tính cả Hoà Thuận, cả sân chỉ có ba người, căn phòng đầu tiên là một người nam nhân khoảng ba mươi tuổi. Không biết vì có phải ở tuổi này mà chưa đạt Luyện Khí cấp 4 hay không, nhìn rất vô vọng.
Khuôn mặt hắn đầy thăng trầm, đôi mắt mệt mỏi hoang mang, trông hắn ta chết lặng cả đi.
Ngay cả khi Hoà Thuận chào hỏi, hắn ta cũng chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt đờ đẫn rồi bắt đầu ăn cơm của mình.
Tốc độ ăn của hắn không hề chậm chút nào, nuốt rất nhanh hai bát lớn, rồi ném lại vào giỏ, nhanh chóng mang dụng cụ đi làm đất.
Từ đầu đến cuối hắn không nói một lời với Hoà Thuận, như thể Hoà Thuận không tồn tại.
Người còn lại sống ở phòng thứ hai là Lý Thư Lan, người này đã đạt đến Luyện Khí cấp 1, sớm hơn Hoà Thuận một tháng.
Nàng ta cũng ăn cơm rất nhanh, má phồng lên nhưng trước mặt Tiền sư huynh thì luôn luôn ăn uống cẩn thận, chú ý hình tượng.
Gắp hết đồ ăn vào miệng, nàng ta dùng tay áo lau miệng một cách xấu xa, đánh rơi bát, nhặt dụng cụ rồi bỏ chạy.
Hoà Thuận bưng bát cơm ngơ ngác nhìn bọn họ, đành phải tự mình ăn từ từ.
Ăn xong, nàng do dự một lúc, không biết nên về phòng tu luyện Dưỡng Tâm Kinh hay ra dược điền nhổ cỏ tiếp.
Hành động của Lý Thư Lan và vị sư huynh kia khiến nàng có chút lo lắng, không thể bình tĩnh tập trung thiền định, đành phải cầm dụng cụ chuẩn bị ra dược điền nhổ nốt đám cỏ dại còn sót.
Nương theo ánh trăng đi tới dược điền, nàng thấy so với ban ngày, số dược đồng không ít là mấy.
Nàng thấy mỗi người bên cạnh thắp một chiếc đèn lồng nhỏ, bên trong đốt nến bình thường, chiếu sáng linh thảo xung quanh.
"Thế nào mà ra sức làm vậy, cũng không có ai quy định buổi tối cũng phải làm việc, mọi người đều tích cực thế làm gì." Hoà Thuận lẩm bẩm, lại bước trở lại sân, lấy ra một chiếc đèn lồng cũ kỹ từ sau cửa, thắp sáng đèn lên rồi mang nó ra dược điền, nhổ cỏ dưới ánh nến.
Đầu tháng.
"Vì ngươi mới đến nên tháng này chỉ cần giao ra hai mươi cây non, không giới hạn năm. Nhưng tháng sau phải nộp thêm hạn ngạch. Giao thêm mười cây non năm thứ hai."
Hoà Thuận cúi đầu đứng ở rìa dược điền, trước mặt nàng là một thiếu niên mặc áo xanh, cầm một tấm ngọc giản tượng trưng, ở trên dùng linh khí viết chữ gì đó. Đứng đằng sau hắn ta là bốn thiếu niên, sau mỗi người trong số họ là một pháp khí hình vuông trông giống phiến đá.
Pháp khí này rộng một thước, dài hai thước, bề dày bằng hai ngón tay, lặng yên lơ lửng cách mặt đất hai thước.
Mười hộp gỗ cao bằng hai lòng bàn tay được xếp chồng lên nhau, xuyên qua khe hở của hộp gỗ có thể thấy bên trong chứa đầy các loại hạt giống linh thảo bọc trong đất.
Đây là những sư huynh chuyên đến thu thập linh thảo vào mỗi đầu tháng, họ không phải đệ tử mặc đồ xám mà là đệ tử chính thức mặc áo xanh của Tiên Linh Môn.
Mà Hòa Thuận bận rộn chừng hai mươi ngày, chỉ loại được ra có 10 bụi cây non nảy mầm.
Tháng này bởi vì mới đến nên chỉ cần đưa ra hai mươi cây. Nhưng Hoà Thuận lọc được có 10 cây, điều này khiến Đức Nghĩa đại sư huynh hết sức tức giận.
Hoà Thuận cúi đầu nghe hắn mắng, không phải vì lười biếng mà là do chỉ có mười cây.
Tháng trước, nàng đem dược điền diệt hết cỏ dại. Mỗi ngày dựa theo tử nguyệt thảo tập tính, sớm muộn tưới hai lần nước sơn tuyền. Sau đó cho mỗi hạt giống chú linh khí, làm chúng sinh trưởng nhanh hơn, sớm một chút đã nảy mầm.
Thế nhưng nàng không hề nghĩ đến chính là, hạt giống có chú linh khí này do Tiền sư đưa lại không giống nhau. Lúc luyện tập thì khác mà trồng thì lại khác, có nhiều loại chỉ cần khi linh khí chuyển nhập đã tự động héo rũ.
Nhiều hạt giống chết trước khi nảy mầm nhưng vì bị chôn trong đất sâu quá nên người ta không tìm thấy được. Mà Hoà Thuận tu vi vẫn còn rất thấp, nàng không thể kiểm tra xem hạt nào sống hay không, thế nên sức lực của nàng thường xuyên bị lãng phí vào những hạt đã chết.
Nghe Đức Nghĩa đại sư huynh quở trách, Hòa Thuận sớm cũng hiểu, vì sao đại bộ phận dược đồng luôn luôn không quản ngày đêm mà chạy ra dược điền, hoá ra là sợ lãng phí thời gian.
Nếu đồ ăn có thể trực tiếp giao tới dược điền, e rằng bọn họ ngoại trừ đi vệ sinh thì sẽ không chịu rời khỏi dược điền.
Mà nàng cũng minh bạch chính mình sẽ sống thế nào sau này. Như vậy lao động sẽ nặng nề lắm, kết quả cuối cùng chính là không còn thời gian tu luyện Dưỡng Tâm Kinh, bản thân bị kẹt suốt đời ở Luyện Khí cấp 1.
Đức Nghĩa đại sư huynh cuối cùng cũng dẫn bốn đệ tử rời đi, một số dược đồng giao cây đúng hạn thì vui vẻ trải dài trên dược điền, trao đổi cùng dược đồng đúng hạn khác.
Thế nhưng đại bộ phận dược đồng tình hình không quá tốt, ít nhiều cũng có số ít cây chưa được giao nộp, mà người nợ cây nhiều nhất chính là Hoà Thuận và Lý Thư Lan.
Ngược lại thì Khang Bình, người đi cùng Lý Thư Lan lại rất tốt, tuy cùng là người mới nhưng hắn ta có thể giao ra tất cả cây giống theo yêu cầu, điều hiếm thấy là mỗi cây đều hơn một năm tuổi.
Đức Nghĩa đại sư huynh lúc đó rất vui mừng, thậm chí còn khen ngợi một phen, hắn còn nói sẽ thưởng cho Khang Bình một viên điều hòa hoàn nữa.