Trên xe ngựa có bốn người ngồi.
Tô Bách Hợp vỗ vỗ bả vai Cố An:
- Cơ công tử, không có việc gì, quá khứ đều đã qua, kinh thành có rất nhiều thứ thú vị, sau này nếu có nhu cầu gì tùy thời có thể tới tìm ta.
Bạch Chỉ cũng cảm khái nói:
- Không nghĩ tới Cơ công tử lại thảm như vậy, ở Bắc Cương lấy cỏ dại ven đường mà sống.
Bạch Kỳ cũng là lão hồ ly trà trộn qua xã hội, đương nhiên là sẽ không tin lời Cố An nói như vậy, bất quá hắn cũng không hỏi nhiều.
Ai cũng có bí mật của riêng mình, đặc biệt là những người đi bộ.
Bọn họ hành tẩu giang hồ, có khi là sở thích, có khi là bất đắc dĩ, tóm lại mặc kệ bởi vì cái gì, Cơ Bá Đạt đã đứng về phía mình như vậy là đủ rồi, cần gì truy hỏi gốc rễ chứ?
Cố An ngáp một cái, không để ý tới hai người này.
Xe ngựa xóc nảy, hai chân Cố An lắc lư trong gió, trong miệng hắn ngậm một cọng cỏ, tựa vào giỏ xe nhắm mắt dưỡng thần, trong mắt Bạch Chỉ Cố An tựa như cô nhi không nhà để về, vừa cô đơn vừa tịch mịch.
Nhưng các nàng không biết, Cố An trong lòng sảng khoái muốn chết.
Cố An lần này trước khi ra ngoài đã rất tốt.. Cầu nguyện qua, hy vọng sơn phỉ, yêu vật gì đó nhiều một chút.
Chỉ cần là mình có thể đánh qua, tới bao nhiêu cũng không sao cả.
Hắn hiện tại bức thiết muốn đem độc tố cho tiến hóa đến hoàn toàn thể.
Dính độc hẳn phải chết, vừa nghe cũng rất lợi hại.
Ra khỏi kinh thành ước chừng một canh giờ, Cố An đột nhiên mở mắt.
Trước mặt, đoàn người đem đại đao khiêng ở trên vai:
- Các vị, lưu lại mua đường..
Cuối cùng một chữ "Tài" kẹt ở trong miệng, một thanh màu xanh sẫm chủy thủ cũng đã đâm vào trái tim của hắn.
Cuối cùng cũng đợi được.
Khu vực này có rất nhiều sơn phỉ, một số tiểu thương không mời nổi người của tiêu cục, mỗi lần đi làm ăn đều bị bọn họ làm thịt một trận.
- Lão đại!
Cố An vươn tay chỉ Độc Xà, độc tố trên không trung tựa như ác long giương nanh múa vuốt, thu hoạch tính mạng của bọn họ.
- Cơ công tử.. Ngươi có thù oán gì với sơn phỉ sao?
Khóe miệng Bạch Kỳ giật giật.
Gặp phải sơn phỉ, dưới tình huống bình thường chỉ cần người của tiêu cục đi xuống nói một tiếng là tốt rồi, tất cả mọi người đều là khuôn mặt quen thuộc, ai cũng không muốn đắc tội với ai.
- Ưm.
Cố An gật đầu hồi đáp:
- Bọn họ đã từng cướp vỏ cây của ta ăn.
Bạch Kỳ:.
- Cơ công tử, kỳ thật chúng ta cùng sơn phỉ quen biết, có thể cho ta đi cùng bọn họ câu thông.
Cố An nhìn thoáng qua bạch kỳ:
- Được rồi.
Thừa tướng cao tầng kinh thành tham quan trải rộng, người của tiêu cục cùng sơn phỉ có liên quan, kinh thành này sớm muộn gì cũng xong.
Bất quá cũng không sao cả, cho dù không có sơn phỉ, cũng còn có yêu vật chờ Cố An giết.
Yêu vật không có cũng còn có người Tỏa Hồn Sơn.
Nhưng đến bây giờ Cố An cũng không rõ Tỏa Hồn Sơn rốt cuộc là trình độ gì.
Hắn lúc trước nhìn Vị Ương thoải mái tàn sát hơn một ngàn người Tỏa Hồn sơn còn rất hưng phấn, cho rằng Tỏa Hồn sơn chính là nơi này.
Nhưng mình đến Bắc Cương một chuyến, phát hiện hình như sự tình không đơn giản như vậy.
- Bạch thúc, thúc có biết Tỏa Hồn Sơn không?
- Tỏa Hồn Sơn? Đó là cái gì?
Bạch Chỉ ở trong xe nghe thấy giọng Cố An, thò đầu ra nghi hoặc.
Bạch Kỳ vuốt cằm suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu:
- Chưa nghe nói qua, Cơ công tử, đó là cái gì?
- Chưa nghe nói qua thì thôi đi.
Cố An không giải thích nhiều.
Trong đáy lòng hắn mơ hồ cảm giác bạch kỳ tựa hồ đối với mình giấu diếm cái gì, bởi vì khi nghe được Tỏa Hồn Sơn ba chữ này đồng tử của hắn rõ ràng co rút lại một chút.
- Cơ công tử, Tỏa Hồn Sơn là cái gì vậy?
Bạch Chỉ ở phía sau truy vấn không ngừng.
- Nói đi, cái tên này nghe cũng rất lợi hại a.
- Chỉ là một đám người tà ác, không đề cập tới bọn họ.
Cố An lần nữa nhắm mắt lại, ngựa dưới thân cũng nhanh hơn bước chân.
Dựa theo kế hoạch lần này, thời gian bọn họ đến Bắc Cương không ngắn, ít nhất trong vòng nửa tháng không thể trở về.
Cũng không biết Tô Mị Nhi sẽ như thế nào.
Chính mình để lại một tờ giấy, Tô Mị Nhi hẳn là sẽ không quá lo lắng đi..
* * *
- Ta hỏi tướng công ngươi đâu?
Vượng Tài ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu không nói một lời.
Nó cũng không biết Cố An đi đâu.
Sáng nay lúc mình tỉnh lại gian phòng liền trống không, bên trong một người cũng không có.
- Cho ngươi nhìn điểm người đều làm không được, lưu ngươi cái mạng chó này là vì cái gì?
- Gâu gâu..
Vượng Tài nhỏ giọng ô ô, hai tay ôm đầu càng dùng sức một phần.
- Lúc nào tướng công trở về ngươi lại ăn cái gì, nếu là bị ta phát hiện ngươi ăn vụng, hừ, yêu vật thịt đối với tu sĩ nhưng là đại bổ, nhất là ngươi loại này ở trên núi tu luyện qua thịt chó.
Tô Mị Nhi thở phì phò tìm một cái ghế ngồi xuống, coi như nàng vẻ mặt tức giận, nhưng thắng ở bộ dạng đáng yêu, tức giận lên giống như là đang làm nũng.
Qua một hồi lâu, Vượng Tài nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi tìm hiểu rõ lai lịch Doanh Tử chưa?
Tô Mị Nhi liếc mắt trắng Vượng Tài:
- Không có.
- Hắn mạnh như vậy?
Vượng Tài không thể tin được.
- Không phải hắn mạnh, là trong kinh thành này có hạn chế, không biết là ai thiết lập, linh thể của ta chỉ có nguyên lai không đến một thành thực lực, căn bản làm không được sự tình.
Vượng Tài le lưỡi, ngồi xổm ở góc.
- Vừa vặn, dù sao ngươi cũng vô dụng, đi giúp ta làm chút chuyện.
Tô Mị Nhi kéo Vượng Tài lỗ tai đem nó kéo tới trước mặt của mình:
- Ngươi đi trong kinh thành dạo vài vòng, giúp ta tìm hiểu một chút trong vòng năm mươi năm có những người nào tới kinh thành.
Vượng Tài:
- Đại vương, thần thiếp làm không được a!
- Nhưng là đại vương, năm mươi năm a, ta muốn đi đâu mới có thể tìm hiểu được những tin tức này, ta chỉ là một con chó.
- Vừa vặn, lấy ra làm thành thịt chó.
Tô Mị Nhi nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng nõn không tì vết.
- ..
- Người khiến kinh thành thay đổi có lẽ chính là người đào mộ, ta không muốn bỏ qua cho hắn.
Vượng Tài bĩu môi, sao ngày nào mình cũng bị làm thịt chó, vậy Cố An có mị lực gì, tại sao Đại vương vẫn giúp hắn, thật không công bằng.
- Đại vương, chẳng lẽ ngài thật sự động tâm với Cố An? Ta thật sự không hỏi, đại vương tha cho ta!
Vượng Tài nhanh chân chạy a, nó đã tốc độ cao nhất chạy đi, nhưng nó chính là chạy không ra nữ nhân xấu lòng bàn tay.
Roi đánh vào người là đau, Vượng Tài vẻn vẹn tốn ba canh giờ liền thể nghiệm địa ngục nhân gian là cảm giác gì.
Phong ấn tu vi sau khi chết đuối, đóng băng sau khi bị hỏa thiêu, hưởng thụ băng hỏa lưỡng trọng thiên, còn có lôi điện tê liệt đến trợn mắt le lưỡi.
Cho dù mình ngất đi Tô Mị Nhi cũng sẽ ra tay chữa khỏi, sau đó tiếp tục điện..
Bất tri bất giác qua năm ngày.
Ánh trăng nồng đậm, tiếng ve kêu ầm ĩ làm Cố An ngủ không yên.
Ban đêm, Cố An xuống xe đi tới phía sau tảng đá lớn không người, vừa định cởi quần, lại cảm giác mình giẫm phải cái gì đó.
Tập trung nhìn lại, người dưới chân mình có chút quen mắt.
Đó là một nữ hài tử, quần áo nàngrách nát, tả tơi bên hông còn lộ ra vải vóc dính máu bên trong.
Nữ hài bị đụng phải, dụi mắt tỉnh lại, mở miệng mơ hồ kêu một tiếng.
- Sư phụ?