- Bây giờ con muốn đi đâu trước?
Hành trình cũng cần mục đích.
Cố An nhìn ra được đây là lần đầu tiên Thương Ương Ương tự mình ra ngoài, cũng may mặc dù Thương Ương Ương không có kinh nghiệm gì, nhưng tính cách nàng không sợ trời không sợ đất.
Thương Ương Ương chỉ tay về phía trước:
- Cứ đi theo con đường này.
Trước mặt nàng là vùng hoang dã vô biên vô hạn, sau khi qua vùng hoang dã này đi thêm mấy chục ngày nữa phỏng chừng có thể nhìn thấy kinh thành.
Nhưng bước chân Thương Ương Ương rất nhanh, thời gian đến kinh thành phỏng chừng cũng sẽ nhanh hơn một chút.
- Có bản đồ không?
Thương Ương Ương lắc đầu.
- Đồ ăn đâu?
Nàng lắc đầu.
- Tiền đâu?
Lắc đầu.
Cố An trầm mặc một hồi, mới mở miệng nói:
- Vậy con định sống như thế nào?
Hôm nay nếu không phải mình tình cờ đi tiểu gặp Thương Ương Ương, có lẽ nàng sẽ chết đói ở nơi hoang dã.
- Ương Ương nghe nói khu vực này có rất nhiều sơn phỉ giàu có.
Nói xong, Thương Ương Ương bĩu môi:
- Hôm qua ta nhập doanh địa của hai tên thổ phỉ, vậy mà chỉ tìm được một ít thức ăn.
- Xem ra kinh tế sơn phỉ Bắc Cương phát triển quả thật rất thấp, nếu đặt gần kinh thành, sơn phỉ kia ai nấy đều ăn đến miệng đầy dầu mỡ. Đúng rồi sư phụ, con vừa mới gặp vài người tốt, bọn họ cho con ăn, còn cho con uống nước.
- Ừ.
Cố An mặt không chút thay đổi gật đầu:
- Sau này cần phải chú ý an toàn, không phải ai cũng là người tốt.
Thương Ương Ương đắc ý vỗ ngực mình:
- Sư phó yên tâm đi, Ương Ương nhìn người rất chuẩn.
Cố An không dám khen tặng, hắn luôn cảm thấy cho dù Thương Ương Ương bị bán cũng bình thường.
- Vậy ta đi đây, hai ngày sau lại đến thăm con.
- Ừm? Hôm nay sư phụ không học công pháp nữa sao?
Cố An lắc đầu:
- Ở vùng hoang vu dã lĩnh, đợi con tìm được chỗ ở rồi học cũng không muộn.
Hắn vốn là tới tìm hiểu một chút tình huống của Thương Ương Ương, hiện tại thân thể của mình cũng không an toàn, không thể yên tâm học tập ở đây.
- Được rồi.
Thương Ương phất tay với Cố An, có chút tiếc nuối nhìn Cố An rời đi.
Sau khi trở về, Cố An lại đi Tam Thanh Sơn một chuyến.
Với Vị Ương giải thích một chút tình huống hôm nay, cho thấy gần đây mình không thể đến Tam Thanh Sơn tu luyện, Cố An mới mở mắt.
Tiếp tục ngồi bên cạnh xe ngựa, Cố An nhìn lên bầu trời.
Mây trắng lững lờ, lười nhác bay trên trời, cũng may mặt trời chói chang bị tầng mây che khuất, bọn họ cũng không cảm thấy rất nóng bức.
Bắc Cương đã rất gần, dọc theo đường đi bọn họ lại không đụng phải yêu vật, Cố An cảm thấy rất kỳ quái.
Đừng nói yêu vật, ngay cả sơn phỉ cũng ít đụng phải, cho dù đụng phải vài vị sơn phỉ lẻ tẻ, bạch kỳ cũng sẽ tự mình đi cùng đối phương mở miệng giải thích, sau đó sơn phỉ liền đi..
Lần đầu tiên nhìn thấy diện mạo bên ngoài hoàng thành Bắc Cương, Cố An hơi nhíu mày.
Cuộc sống bình dân ở Bắc Cương cũng không tốt đẹp như Cố An nghĩ, phần lớn đều là nhà tranh, đồ ăn trồng trong sân thậm chí cũng không sinh trưởng.
Người nơi này ăn mặc cũng cùng kinh thành có khác biệt rất lớn.
Vải vóc quần áo bọn họ đều rất mỏng, giống như là một tầng sa y, hơn nữa trên đầu mỗi người đều mang khăn vải, che khuất nửa bên mặt.
- Bách Hợp tiểu thư, hàng hóa của ngươi ở đây thật sự có thể bán đi sao?
Bạch Chỉ dán lên người Tô Bách Hợp, nhỏ giọng hỏi.
- Hẳn là không thành vấn đề, trong sách nói Bắc Cương hoàng thất giàu có, bình dân chịu khổ, hơn nữa tựa hồ có chút nguyên nhân đặc biệt, nơi này người rất thiếu quần áo.
Nàng lần này vận chuyển đồ vật là vải vóc, số lượng còn rất lớn, ước chừng có ba chiếc xe ngựa.
- Nhưng mà.. vị công chúa chúng ta gặp lúc trước thoạt nhìn cũng không giống có tiền a.
- Đi xem trước đi.
Tô Bách Hợp thở dài.
Cùng lắm thì đi một chuyến tay không.
Bắc Cương hoàng thành cũng không giống kinh thành an trí ở trung ương nhất, mà là vị trí càng nghiêng về phía bắc.
Ở hoàng thành hướng bắc là một tòa núi lửa, nếu là núi lửa bộc phát, trước tiên gặp nạn chính là hoàng thành.
Đoàn người ở Bắc Cương rất bắt mắt, lúc đi ngang qua bọn họ sẽ ném tới ánh mắt nghi hoặc, còn có một số tay chân không sạch sẽ muốn động thủ với vật phẩm phía sau.
Lúc này ba người của tiêu cục cuối cùng cũng phát huy tác dụng, Cố An ngồi trên đỉnh một chiếc xe ngựa, dùng ánh mắt dọa lùi người đến.
Cuối cùng cũng xuyên qua khu vực này, Hoàng thành gần ngay trước mắt.
Bạch Chỉ rất tò mò, nàng cũng cùng nhau leo lên nóc xe, ở trên nhảy nhót nhìn về phương xa.
- Hả? Kia, đó là Bắc Cương hoàng thành?
Tô Bách Hợp nghe thanh âm, theo tầm mắt Bạch Chỉ nhìn lại.
- Tại sao có thể như vậy..
Hoàng thành phương xa một mảnh phế tích, trong không khí còn có mùi cháy khét, rất sặc mũi.
- Các ngươi xem.
Bạch Chỉ chỉ tay vào đoàn người.
Đó là một nhóm người bình thường tướng mạo bình thường, nhưng trên vai bọn họ.. Mang theo gỗ.
Nếu là đầu gỗ bình thường thì thôi, đầu gỗ kia dài chừng ba mét, hai người ôm chặt lấy nhau, sau lưng hắn còn có người khiêng tảng đá lớn.
- Bọn họ còn là nhân loại sao?
Bạch Chỉ nuốt một ngụm nước miếng.
Lần đầu tiên Cố An đến Bắc Cương cũng không có nhiều cảm giác như vậy, ngay lúc đó mình cũng bị lực lượng quái dị của Thương Ương Ương làm cho hoảng sợ.
Có một vị trung niên nhân ngồi ở phía xa dưới bóng cây, một phen nước mũi một phen nước mắt lau.
Tô Bách Hợp cảm thấy kỳ quái, dừng xe ngựa lại rồi nhảy xuống xe.
- Cái kia.. thúc thúc, ta muốn hỏi một chút đây là Bắc Cương hoàng thành sao?
Trung niên nhân nhìn thoáng qua Tô Bách Hợp, gật gật đầu:
- Các ngươi là người từ bên ngoài đến?
- Vâng, chúng ta từ kinh thành tới, muốn làm ăn, muốn tìm bệ hạ một chút.
Gió nhẹ thổi qua, chóp mũi người trung niên đột nhiên cong lên.
Hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tô Bách Hợp, cái mũi vừa rút vừa rút, bên trên còn có hai hàng nước mũi muốn chảy ra, nhìn Tô Bách Hợp vẻ mặt ghét bỏ, nhưng lại không biết như thế nào mở miệng nói rõ.
Người trung niên đi tới, khoảng cách Tô Bách Hợp càng ngày càng gần.
Bạch Chỉ lúc này ra tay, kéo Tô Bách Hợp qua phía sau mình:
- Này, giữa ban ngày ban mặt ngươi đang làm gì? Ỷ vào mình là người Bắc Cương mà khinh bạc như vậy sao?
- Vị này chính là bệ hạ.
Cố An đi tới bên cạnh Tô Bách Hợp, hời hợt mở miệng nói.
Trung niên nhân nhìn thấy Cố An, con mắt mở rất lớn, một cỗ sát ý dần dần từ trên người phát tán ra.
Cố An lạnh lùng nói:
- Bệ hạ, vì sao đối với ta sát tâm nặng như thế?
- Ta hỏi các ngươi, nữ nhi của ta đi đâu rồi?
- Nếu hôm nay các ngươi nói không ra nguyên cớ, liền cho ta đều ở lại đây.
Cố An:.
Nữ nhi nô là nữ nhi nô, nhưng ngay cả mùi cũng có thể ngửi ra, có phải quá mức biến thái hay không?
Trình độ biến thái này khiến Cố An cảm thấy hổ thẹn.
Bệ hạ còn phải là bệ hạ a, thật sự là đủ biến thái.
Tô Bách Hợp lấy tờ giấy nhăn nhúm ra, bên trên viết xiêu xiêu vẹo vẹo hai chữ to.
Ương ương.
Trung niên nhân nhìn thấy giấy về sau, mãnh liệt rút xuống mũi, nước mũi lại chảy ra.
Ba người không hẹn mà cùng nhau lui về phía sau một bước.
Ghét bỏ.