Bầu trời đêm mênh mông vô tận, những vì sao như những hạt cát bụi.
Để tránh Tịch Nhan lại không có việc gì làm, Diệp Thành lại lôi ra một đống bí pháp huyền thuật đưa cho cô bé tu luyện.
Còn hắn lúc này đã bước vào đại điện của Hằng Nhạc Tông.
Vừa vào trong, Diệp Thành đã trông thấy hai người đang nằm dạng cẳng trên mặt đất. Đột nhiên, hắn chợt giật mình lại gần nhìn thì mới nhận ra đó chính là Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân.
“Hai…hai người chẳng phải nên ở Thanh Vân Tông giúp Chu Ngạo sao? Sao lại quay về rồi?”, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn hai người.
“Đừng nói nữa, để chúng ta nghỉ cái đã”, cả hai không buồn ngóc đầu dậy, bọn họ vẫn nằm dài trên mặt đất không có chút sức lực.
Thấy vậy, khoé miệng Diệp Thành giật giật nhìn Chung Giang và Thiên Tông Lão Tổ.
“Mệt thôi”, Chung Giang và Thiên Tông Lão Tổ ho hắng lên tiếng.
“Con hiểu”, Diệp Thành cũng ho hắng theo, trông bộ dạng của hai người này quả thực là rất mệt mỏi.
Cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo bọn họ tinh thông kết giới phòng ngự và trận pháp công kích? Vả lại mấy ngày gần đây những người kết liên minh với phía Diệp Thành ngày càng nhiều, mỗi lần có thêm gia tộc kết liên minh thì cả hai người bọn họ lại thêm việc, huống hồ bọn họ còn cùng lúc kết liên minh với mấy gia tộc.
“Rút về ba tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, phía Thanh Vân Tông không sao chứ?”, Diệp Thành nhìn từ Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân sang Hồng Trần Tuyết.
“Đâu phải chỉ ba người mà là rút toàn bộ về rồi”, Hồng Trần Tuyết vừa sửa móng tay vừa nói như không có chuyện gì xảy ra.
“Đều…đều rút cả về rồi sao?”, Diệp Thành bất ngờ.
“Yên tâm, rút về bao nhiêu thì ta lại phái đi bấy nhiêu”, Hồng Trần Tuyết tiếp tục nói.
“Vậy còn được”, Diệp Thành tìm một vị trí ngồi xuống rồi lại hỏi tiếp: “Vậy phía căn cứ chính của Viêm Hoàng ở Bắc Sở thế nào rồi? Chẳng phải trước đó nói rằng Thị Huyết Điện chuẩn bị cuộc đại tấn công sao?”
“Chỉ là khua chiêng gõ trống vậy thôi, sát phạt được nửa đường lại rút về”, Hồng Trần Tuyết nhàn nhã lên tiếng: “Có lẽ là nội bộ Thị Huyết Điện có vấn đề, Nhân Hoàng vẫn đang điều tra, chuyện này cần thêm chút thời gian”.
“Không sao là tốt”.
“Ngươi bế quan vài ngày, Tây Lăng Ba Thục, nhà họ Ngưu ở Bàn Long Hải Vực và Hắc Long Đảo đều phái người tới, chúng ta đã đạt được liên minh rồi”, Chung Giang lên tiếng, “còn Hoàng Tộc của Đại Sở đến giờ vẫn chưa có tin tức. Thông tin vừa báo về cho thấy Âu Dương Thế Gia, Nam Cung Thế Gia và Mộ Vân Thế Gia đã cử người đi, tất cả đều đang trên đường rồi”.
“Đại Sở Huyền Tộc hiện giờ chưa phái người tới cũng là chuyện trong dự đoán”, Diệp Thành xoa cằm, “hai nhà kết liên minh chỉ là vấn đề về thời gian”.
“Thực lực hiện giờ của chúng ta đã mạnh hơn rất nhiều, có thể khai chiến trực diện với Chính Dương Tông rồi”, Thiên Tông Lão Tổ vuốt râu, “nếu theo tiểu bối nói, Nam Sở thống nhất sớm một ngày sẽ bớt thêm chút biến cố”.
“Đây chẳng phải là thời cơ tốt nhất sao?”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, ngón tay gõ gõ mặt bàn theo tiết tấu, “lần này và lần trước không giống nhau, đây chính là trận chiến dai dẳng khó đánh nhất. Nếu như Chính Dương Tông ngoan cố đối đầu thì chúng ta nhất định sẽ tổn thất nặng nề, huống hồ phía Thanh Vân Tông chúng ta còn phải cho Chu Ngạo thêm thời gian để kiểm soát toàn bộ tông môn”.
“Ta cho rằng làm theo cách cũ sẽ rất hay”, Chung Giang khẽ vuốt râu: “giống như Thanh Vân, dẫn dụ chín lão tổ của Chính Dương Tông ra ngoài sau đó trà trộn vào Chính Dương Tông, so với khai chiến chính diện thì ta nghiêng về cách đánh này hơn”.
“Cũng vẫn không được”, Diệp Thành lắc đầu, “trận chiến với Chính Khí Điện chúng ta đã đánh rắn động cỏ, lại thêm mạng lưới tình báo của bọn họ đã bị diệt tận gốc, tông môn Chính Dương Tông và chín phân điện của Chính Dương Tông hiện giờ có lẽ đã vào trạng thái phòng bị, muốn dụ bọn họ ra ngoài về cơ bản là không thể, vả lại căn cứ theo tin tình báo thì Chính Dương Tông còn có một sự tồn tại khủng khiếp, mạnh hơn tất cả những người có mặt ở đây, quan trọng hơn cả đó là chúng ta còn chưa từng gặp người này, chỉ cần không thận trọng thì nhất định sẽ chuốc hoạ thương vong”.
“Sự tồn tại vô cùng khủng khiếp?”, nghe Diệp Thành nói câu này, tất cả mọi người có mặt ở đây bảo gồm Thiên Tông Lão Tổ mạnh nhất cũng bất giác cau mày.
“Không hề thua kém Đao Hoàng”, Diệp Thành khẽ gật đầu không hề có ý đùa.
Nghe hắn nói vậy, bầu không khí bên trong đại điện chợt nặng nề hơn hẳn, đến cả Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đang nằm thườn trên mặt đất cũng giật mình nhảy dựng lên, thấy sắc mặt trịnh trọng đó của Diệp Thành, bọn họ cau mày sâu hơn.
Đao Hoàng, đó là Đao Hoàng đấy, mà khả năng chiến đấu không thua kém Đao Hoàng thì mạnh thế nào chứ? Đó đâu phải là người mà bọn họ có thể so sánh. Mặc dù ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng khoảng cách lại khác xa một trời một vực.
“Tin tức của ngươi có đáng tin không?”, sau một hồi yên lặng, Hồng Trần Tuyết bất giác nhìn Diệp Thành, trong ánh mắt còn mang theo ý tứ: “Ta nắm trong tay mạng lưới tình báo của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, Thanh Vân và các thế gia lớn sao còn chưa nghe tới chuyện Chính Dương Tông có một sự tồn tại khủng khiếp như vậy? Tin tình báo của ngươi ở đâu ra?”
“Con tự có kênh riêng”, Diệp Thành nhấp một ngụm trà, lời nói ý tứ không rõ ràng.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt rõ ánh nhìn bất định, bọn họ nhìn ra Diệp Thành không muốn tiết lộ bí mật, chắc chắn hắn có lý do không thể nói ra.
“Ta muốn giết Chính Dương Tông hơn bất cứ ai”, sau giây lát, Diệp Thành lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên ắng, “nhưng chiến tranh không phải trò chơi, chúng ta phải chịu trách nhiệm với tướng sĩ, càng vào thời khắc quan trọng càng không được lơ là cảnh giác, đánh giá thấp đối thủ phải trả cái giá bằng máu”.
“Ngươi vẫn rất thận trọng như trước đến giờ”.
“Thận trọng một chút vẫn hơn”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “đợi thêm vài ngày nữa xem, ngày mai ta sẽ đích thân tới bàn bạc chuyện liên minh với tiền bối Đan Thần, nếu thuận lợi thì cả đi cả về mất hai ngày, trong thời gian này chư vị tiền bối cũng đừng thản thơi. Mặc dù hiện giờ không thể chiến đấu chính diện với Chính Dương Tông nhưng cũng nên xem những gia tộc phụ thuộc Chính Dương Tông lôi kéo được ai thì cố gắng lôi kéo, những gia tộc tàn ác nên diệt thì cứ diệt, nhanh chóng cô lập hoàn toàn Chính Dương Tông, vẫn là câu nói đó, đã đánh thì phải đánh cho thân bại danh liệt, giảm thiểu thương vong”.
“Đã hiểu”, tất cả mọi người đều gật đầu.
“Vậy thì cứ quyết định vậy đi”, Diệp Thành nói rồi đứng dậy sau đó vươn vai đi ra ngoài, có điều sau khi đi được hai bước hắn lại chạy lại ôm lấy hông Sở Linh, chẳng nói thêm lời nào, cứ thế cõng Sở Linh lên lưng.
A…!
Cảnh tượng này khiến những lão bối bên trong đại điện phải há hốc miệng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!