Mà khi thanh sát kiếm màu máu chuẩn bị đâm xuyên lòng bàn tay hắn, trong lòng bàn tay xuất hiện một vòng xoáy màu đen, sát kiếm lao thẳng vào vòng xoáy rồi biến mất ngay tức thì.
“Thái Hư Động quả nhiên hữu dụng”, Diệp Thành nói xong thì lảo đảo lui về sau một bước, khoé miệng trào máu, dù hắn sử dụng Thái Hư Động hút lấy sát kiếm màu máu, nhưng uy lực của sát kiếm ấy quá mạnh nên hắn vẫn bị thương.
Bên này, vẻ mặt Đan Ma dữ tợn, bởi vì ông ta đã mất liên hệ với thanh huyết kiếm, đó là sát kiếm mà ông ta tự luyện chế, nói mất là mất, sao có thể không đau lòng!
Huyền Đạo Vô Thương, Địa Pháp Thiên La!
Diệp Thành lại sử dụng bí pháp, hơn nữa còn là độc môn tuyệt kỹ của Thanh Vân Lão Tổ, hai đạo thần quang màu vàng lần lượt bắn lên trời, sau đó đan xen vào nhau hợp lại thành một, đây là thần thông tuyệt thế phong cấm, hắn đã từng trúng chiêu nên biết rõ bí pháp này đáng sợ thế nào.
“Rốt cuộc tiểu tử này có lai lịch gì?”, Đan Ma cắn răng nghiến lợi, khuôn mặt gớm ghiếc. Dường như ông ta đã biết lai lịch của bí pháp mà Diệp Thành sử dụng, cũng biết rõ độ khó nhằn của nó, vì thế ông ta cũng không dám tay không chống lại.
Ma động!
Thoáng chốc, một tay ông ta tạo kết ấn, trước mặt xuất hiện một cái động lớn màu máu, khí tức ác sát bên trong dâng trào cuồn cuộn, thần quang Diệp Thành bắn ra lập tức bị nhấn chìm.
“Tương tự như Thái Hư Động”, Diệp Thành nhìn cái động lớn màu máu kia: “Kết nối với một khu vực không xác định nhấn chìm đòn tấn công của ta, sau đó di chuyển vào khu vực không xác định đó”.
Hút!
Đan Ma hừ lạnh, ma động kỳ quái đó xoay tròn, hình thành một vòng xoáy rồi cấp tốc trở nên khổng lồ, giống như một vực sâu không đáy, nhìn thoáng qua không thể thấy đáy, nhưng cái nhìn này lại khiến người ta có cảm giác tâm thần bị hút vào.
“Ma công thôn thiên”, Diệp Thành hơi nheo mắt, nhận ra bí thuật tà ác này, bởi vì hắn đã từng thấy Doãn Chí Bình thi triển nó.
“Tiểu tử, đừng lo cho chúng ta, mau đi đi”, phía Đan Thần vẫn đang đối kháng với huyết long và chuỗi phù văn trong kết giới hét lớn, dường như họ cũng biết sự lợi hại của ma công thôn thiên, nếu trúng chiêu chắc chắn sẽ chết.
“Muốn giết ta bằng chiêu này, đạo hạnh của ông còn kém lắm”, Diệp Thành chế nhạo, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ lơ lửng trên đỉnh đầu bay ra, nhanh chóng trở nên to lớn, xuyên thẳng tới bầu trời, khí thế cường đại, mỗi làn khí tức nó tản ra đều nặng như núi.
“Không vội, còn nữa”, Diệp Thành lại cười khẩy, đầu mày toả ra thần quang rực rỡ, từng đạo kim quang bắn ra, hoá thành những binh khí đáng sợ: lư luyện đan, gương Bát Quái, sát kiếm, bảo ấn, linh châu… số lượng nhiều vô kể, có đến hơn trăm món.
“Mẹ… Mẹ kiếp”, Đan Nhất đang chống lại huyết long nhìn thấy cảnh này không khỏi buột miệng chửi thề: “Linh lực của tiểu tử này thật dồi dào!”
Không chỉ ông ta mà ngay cả phía Đan Thần, những cao thủ cảnh giới Không Minh đỉnh phong và Đan Ma đang ở trên hư thiên cũng đều biến sắc, một lúc gọi ra nhiều binh khí như vậy, dù là họ cũng không dám thử.
Ầm!
Khi mọi người còn đang ngỡ ngàng thì Cửu Châu Huyền Thiên Đồ và mấy trăm binh khí đã đồng thời bùng nổ sức mạnh. Cửu Châu Huyền Thiên Đồ trải ra ngang trời, giống như tinh hà sáng chói, mà mấy trăm binh khí kia lại như từng ngôi sao lấp lánh, chúng đan xen làm nổi bật lẫn nhau, khí thế nối liền, nửa bầu trời bị chèn ép phải sụp đổ.
Phá!
Diệp Thành hét lên, vòng xoáy thôn thiên từ trên cao hạ xuống bị Cửu Châu Huyền Thiên Đồ và mấy trăm binh khí nghiền nát ngay tại chỗ.
Hự!
Đan Ma rên lên một tiếng, cả người loạng choạng, hứng chịu phản phệ đáng sợ rồi phun ra một ngụm máu.
Vạn Kiếm Triều Tông!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!