Chẳng mấy chốc, hắn nhìn thấy bốn bóng dáng xinh đẹp, hai người trong số đó là Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt, các cô nương này chưa về gia tộc mà sống ở Ngọc Nữ Phong. Hai người còn lại một người ngây thơ sáng lạn như tinh linh, người còn lại lãnh đạm như băng.
Họ chẳng phải Lạc Hi và Huyền Nữ của Đan Thành sao?
“Mọi người đến lúc nào thế?”, Diệp Thành ngạc nhiên, cất bước đi tới.
“Diệp Thành sư huynh”, nhìn thấy Diệp Thành, Lạc Hi vừa nãy còn đang nói chuyện ríu rít với Thượng Quan Ngọc Nhi đã lập tức chạy tới, sà vào lòng hắn, hai mắt rưng rưng.
“Muội tưởng huynh đã chết rồi chứ?”, Lạc Hi khóc nức nở, từ sau khi Diệp Thành giả chết đến nay, đây là lần đầu tiên cô bé được ở gần hắn đến thế, dường như đã cách cả một đời.
“Ta… Ta vẫn sống khoẻ mạnh”, mặt Diệp Thành đỏ bừng, có lẽ là Lạc Hi ôm quá chặt nên hắn không thở nổi.
“Hoa hoa công tử”, Thượng Quan Ngọc Nhi hung dữ lườm Diệp Thành, trong không khí nồng nặc mùi ghen, Thượng Quan Hàn Nguyệt và Huyền Nữ ở bên cạnh cũng không được tự nhiên lắm.
“Sư phụ, lại có thêm sư nương nữa ạ?”, khi bầu không khí đang gượng gạo thì một giọng nói lanh lảnh vang lên, Tịch Nhan nhảy nhót tung tăng chạy tới, theo sau còn có một nữ tử áo xanh, đó chẳng phải Bích Du sao?
“Tịch Nhan, đừng… đừng đùa”, Diệp Thành ho khan một tiếng, đưa mắt nhìn Bích Du và Tịch Nhan đang tới rồi lại nhìn Huyền Nữ và hai tỷ muội nhà Thượng Quan Ngọc Nhi, hắn thực sự nghi ngờ có phải họ đã bàn bạc trước với nhau rồi không.
“Đã lâu không gặp”, Bích Du lịch sự chào hỏi Thượng Quan Ngọc Nhi, Thượng Quan Hàn Nguyệt và Huyền Nữ, dường như đều là người quen cũ, chào hỏi cho đúng lễ nghi, nhưng khi thấy Lạc Hi đang ôm Diệp Thành, vẻ mặt cô ta cũng trở nên rất lạ.
“Ngọc Nữ Phong đã lâu không đông vui thế này rồi”, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Sở Linh bước ra từ Ngọc Nữ Các, cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành.
“Đúng là rất đông vui”, Diệp Thành cười ngượng ngùng.
“Con còn chuẩn bị một chiếc giường lớn rồi đây”, Tịch Nhan cười hì hì, lấy một chiếc giường cỡ mười trượng ra, hơn nữa còn là giường sắt, lúc tiếp đất còn phát ra tiếng ‘coong coong’.
“…”
Nhìn thấy chiếc giường sắt cỡ lớn, không chỉ Diệp Thành mà ngay cả phía Sở Linh cũng há miệng, nhất thời không nói được gì, không biết Tịch Nhan thật sự ngây thơ vô tội hay là cố ý gây chuyện.
Ngay lập tức bầu không khí trở nên im lặng, vẻ mặt ai cũng đặc sắc.
“Nhìn xem, ta nói rồi ngươi không tin, chắc chắn là có mỹ nữ tới. Ấy, ở đây hết này!”, khoảng năm giây sau, sự im lặng bị phá vỡ, mà âm thanh này phát ra từ lối vào, bốn tên khoác vai nhau chạy tới, không cần nói cũng biết là bốn tên phía Tạ Vân, Hùng Nhị, Hoắc Đằng và Tư Đồ Nam.
“Woa! Chiếc giường lớn thế”, Hùng Nhị bước tới, bàn tay mũm mĩm vỗ lên chiếc giường sắt Tịch Nhan vừa lấy ra.
“Cả mười người nằm cũng không thành vấn đề”, Tạ Vân nói một câu với ẩn ý sâu xa.
“Quan trọng nhất là nó rất chắc chắn!”, Hoắc Đằng nói xong còn lấy chuỳ sắt của mình ra gõ vào chiếc giường.
“Vô vị”, Tư Đồ Nam nhìn ba người họ với vẻ mặt chán ghét, sau đó nghiêm túc đi đến bên cạnh Diệp Thành. Đầu tiên hắn ta nhìn Lạc Hi vẫn đang trong vòng tay Diệp Thành, sau đó mới lấy một cái túi lớn từ trong tay áo ra nhét cho hắn, loáng thoáng có thể thấy được trên thứ đó có viết ba chữ lớn: Hợp Hoan Tán.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!