Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

“Hiểu lầm, ta cho ngươi biết thế nào là hiểu lầm”, Hồng Trần Tuyết mặc quần áo vào, toàn thân như muốn bốc hoả, bà bước tới cho Diệp Thành một chưởng làm hắn ngã xuống đất. 

 Rầm! Bụp! Choang! 

 Lập tức, trong căn lầu các bị va vào tạo thành một cái lỗ lớn vang lên những âm thanh hỗn loạn này, Diệp Thành bị một chưởng hất văng xuống, Hồng Trần Tuyết ấn hắn xuống đất đánh cho không đứng dậy được nữa. 

 Ầm! 

 Chẳng mấy chốc căn lầu các sụp đổ, Diệp Thành bị đánh mặt mũi sưng tím chạy ra ngoài, trong nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng. 

 “Diệp Thành, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa”, căn lầu các xập xệ sụp đổ, Hồng Trần Tuyết bước ra, hai mắt rực lửa nhìn về hướng Diệp Thành chạy trốn, bà muốn đuổi theo nhưng không đuổi kịp! Ở Hằng Nhạc Tông, có lẽ Diệp Thành không phải người mạnh nhất, nhưng khả năng chạy trốn của hắn thì là điều không phải người thường có thể so sánh được. 

 Quả thực, tốc độ chạy trốn của Diệp Thành không phải dạng vừa, điều này người dân Đại Sở không ai không biết, chỉ trong một lát hắn đã chạy được hơn trăm dặm, cho đến khi tới một xó xỉnh chim không thèm đậu, hắn mới dừng lại. 

 Nhìn đằng sau thấy Hồng Trần Tuyết không đuổi theo, hắn mới hít một hơi thật sâu. 

 “Chẳng ra làm sao”, ngay sau đó giọng nói đầy ẩn ý của Thái Hư Cổ Long vang lên. 

 “Lão tử vui”, Diệp Thành lau máu mũi, chẳng hề biết xấu hổ. 

 “Nhưng lĩnh ngộ được ý nghĩa sơ cấp của Thúc Địa Thành Thốn, trận đòn này cũng đáng”, Thái Hư Cổ Long cười ranh ma: “Chỉ tiếc là bức tranh đẹp như vậy lại làm cho ngươi choáng váng”. 

 Diệp Thành dứt khoát bỏ qua câu sau của Thái Hư Cổ Long, chú ý đến câu trước. 

 Thúc Địa Thành Thốn, đúng là hắn đã hiểu sơ qua ý nghĩa của không gian, mặc dù kết quả hơi đau đớn nhưng nhìn chung cũng đáng ăn mừng, vạn sự khởi đầu nan, mà hắn đã bước một chân vào ngưỡng cửa, muốn hoàn toàn lĩnh ngội được Thúc Địa Thành Thốn chỉ là vấn đề thời gian. 

 “Ta muốn nghe ngươi nói về lĩnh vực thời không liên quan đến Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long: “Thời không đó có phải chính là sự pha trộn giữa ý nghĩ sâu xa của không gian và thời gian không?” 

 “Ngươi có thể hiểu như thế”, Thái Hư Cổ Long lười biếng trả lời: “Nhưng ý nghĩa sâu xa của lĩnh vực thời không không chỉ là sự pha trộn giữa thời gian và không gian, trong đó tồn tại một sự cân bằng cực kỳ vi diệu, mà Thiên Chiếu của ngươi chính là sức mạnh bí ẩn của thời không và nửa thời không do thời gian và không gian đan xen tạo thành, chỉ là nó hiện hữu dưới hình dạng ngọn lửa mà thôi. Muốn thật sự lĩnh ngộ được ý nghĩa của thời không, tiền đề bắt buộc là phải hoàn toàn lĩnh ngộ được ý nghĩa của thời gian và không gian, không làm được điều này thì đừng hòng hiểu được ý nghĩa của thời không”. 

 “Ngươi lợi hại như vậy, lại am hiểu quy luật điều khiển không gian, vậy ngươi có lĩnh hội được chút chân lý nào về thời không không?”, Diệp Thành tò mò nhìn Thái Hư Cổ Long. 

 “Vấn đề này à!”, Thái Hư Cổ Long ho khan một tiếng: “Ta chỉ là tàn hồn của Thái Hư Cổ Long thôi, không phải cái gì cũng biết”. 

 “Hiếm khi thấy ngươi không thể hiện, ta thật sự không quen”. 

 “Linh tinh, chỉ là ta vẫn chưa đánh thức ký ức về phương diện đó thôi”. 

 “Ta tin ngươi”, Diệp Thành lắc đầu, không nhiều lời với Thái Hư Cổ Long nữa, không dễ gì mới lĩnh ngộ được chút ý nghĩa của không gian, đương nhiên hắn phải rèn sắt khi còn nóng. 

 Ngay sau đó hắn bước vào trạng thái nhập định, bắt đầu di chuyển bước chân. 

 Chỉ là, tuy bước chân hắn đi huyền diệu nhưng thử hàng trăm lần cũng không thấy thành công được một lần, mà mỗi khi thành công được một lần hắn sẽ va đổ một ngọn núi lớn, không nắm chắc sự biến hoá vi diệu trong đó thì sẽ va vào núi. 

 Khi bình minh dần ló dạng, hắn mới dừng bước, mặc dù mới chỉ lĩnh ngộ sơ qua về Thúc Địa Thành Thốn nhưng hắn vẫn rất vui. 

 Về tông môn! 

 Lau mồ hôi, sau đó hắn bay về Hằng Nhạc Tông như một đạo thần mang màu vàng. 

 Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp, Hằng Nhạc Tông được bao phủ dưới thần hoa tựa như chốn thần tiên nơi trần gian. 

 Tuy nhiên dưới thần hoa lộng lẫy ấy lại là bầu không khí căng thẳng, Chính Dương Tông đang điều động binh tướng, họ cũng điều động binh tướng, hơn nữa vì đây là hành động liên minh lớn nhất từ trước đến nay, số lượng người tham gia đông đảo, đội hình khổng lồ, nên dù là các trưởng lão nhìn thấy cũng bất giác tặc lưỡi cảm thán. 

 Bên này, Diệp Thành đã bước vào đại điện của Hằng Nhạc Tông. 

 Hắn bước vào khiến cho các trưởng lão đang thảo luận chuyện quan trọng bỗng dừng lại, từng đôi mắt già nua quan sát hắn từ đầu đến chân, vẻ mặt ai cũng hơi kỳ lạ. 

 Không trách họ như vậy, vì cả đêm không thấy hắn, bây giờ hắn còn xuất hiện trong bộ dạng mặt mũi tím tái sưng vù, người tinh tường vừa nhìn là biết hắn bị đánh, hơn nữa người đánh còn rất tàn nhẫn. 

 Diệp Thành ho khan một tiếng, đầu tiên hắn nhìn quanh một lượt, thấy Hồng Trần Tuyết không ở đây mới dựng thẳng cổ áo bảo: “Ừm… Mọi người chuẩn bị thế nào rồi?” 

 “Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đêm nay”, Tiêu Phong cười sảng khoái. 

 “Mọi người chắc chắn đêm nay Chính Dương Tông sẽ tấn công chứ?”, Diệp Thành nhìn mọi người. 

 “Chắc chắn không có sai lầm”. 

 “Vậy thì tốt”, Diệp Thành xoay khớp cổ, trong mắt hiện lên một tia sắc bén. 

 “Có một tin tốt và một tin xấu”, Diệp Thành vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng mà thanh tao vang lên trong đại điện, giây tiếp theo, một bóng dáng xinh đẹp đi vào, chẳng phải chính là Hồng Trần Tuyết sao? 

 Thấy Hồng Trần Tuyết bước vào, Diệp Thành sờ chóp mũi, vẻ mặt lập tức trở nên lúng túng. 

 Dù vậy Hồng Trần Tuyết cũng vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt như ăn thịt người, nếu không vì đông người thì với tính của bà, bà vẫn sẽ ấn Diệp Thành xuống đất cho hắn một trận nữa như tối qua. 

 “Nói tin xấu trước đi! Giữ lại tin tốt cho hồi hộp”, Chung Quy lên tiếng. 

 “Phệ Hồn tộc xuất thế rồi, cũng đã liên minh với Thị Huyết Điện”, Hồng Trần Tuyết hít một hơi thật sâu. 

 “Liên minh với Thị Huyết Điện?”, Diệp Thành không khỏi cau mày, đây quả thực không phải tin tốt, bản thân Thị Huyết Điện đã rất mạnh, nếu không cũng không thể độc bá Bắc Sở, bây giờ lại liên minh với Phệ Hồn tộc, thực lực chắc chắn sẽ tăng vọt, muốn hạ gục chúng lại càng khó hơn. 

 “Một Phệ Hồn, một Thị Huyết, lão phu tính rồi, chưa biết chừng hai thế lực này là họ hàng xa”, Vô Nhai Đạo Nhân lại bắt đầu ra vẻ, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như mọi khi. 

 “Như ông nói, hai thế lực này đúng là có nguồn gốc sâu xa”, Thiên Tông Lão Tổ kinh nghiệm phong phú chậm rãi nói: “Thời cổ đại, bọn chúng hẳn là một nhánh, theo thời gian đổi thay mới dần dần truyền thừa thành hai nhánh là Phệ Hồn và Thị Huyết, lâu như vậy rồi chúng lại liên minh, rất khó giải quyết đấy!” 

 “Vậy tin tốt thì sao?”, phía lão tổ nhà họ Tô nhìn về Hồng Trần Tuyết. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận