Ra khỏi đại điện, Diệp Thành bước vào hư không, bay đến Ngọc Nữ Phong.
Trùng hợp là Sở Linh, Bích Du và phía Thượng Quan Hàn Nguyệt cũng ở đây, dường như nhận được tin tức, ngay cả Hổ Oa và Tịch Nhan cũng có mặt, đặc biệt là Hổ Oa, cậu nhóc còn mặc áo giáp trông như một vị tướng quân trẻ tuổi, tư thế oai hùng phấn chấn.
“Xem ra mọi người còn sốt ruột hơn cả ta!”, Diệp Thành mỉm cười, khi nhìn Hổ Oa, ánh mắt hắn hiện lên vẻ vui mừng yên tâm.
“Lần đầu tham gia chiến tranh tu sĩ, khó tránh khỏi kích động”, Thượng Quan Ngọc Nhi cười vui vẻ.
“Đừng sợ quá phát khóc là được”, Diệp Thành ngoáy lỗ tai.
“Đây là chiến tranh, chúng ta hiểu”, Lạc Hi cười hì hì.
“Ngươi chắc chắn để các cô ấy tham chiến chứ?”, Sở Linh nhìn phía Huyền Nữ rồi truyền âm cho Diệp Thành: “Thân phận của các cô ấy đặc biệt, không thể để xảy ra sai sót”.
“Chính vì thân phận đặc biệt nên mới phải trải qua chiến tranh, nếu không vượt qua thử thách này, sau này rất khó giữ được thiên hạ”, Diệp Thành nở nụ cười: “Yên tâm, ta đã sắp xếp hết rồi, sẽ không có gì sai sót đâu. Ta làm việc rất đáng tin đấy”.
“Đáng tin ư?”, Sở Linh lườm hắn: “Sao ta nghe nói tối qua người nào đó nhìn trộm người khác tắm rồi bị bắt lại đánh cho một trận nhỉ?”
“Đừng đùa, đó chỉ là hiểu lầm thôi”.
“Tin ngươi mới lạ”.
“Hế?”, khi hai người đang nói chuyện thông qua truyền âm, Lạc Hi ở bên cạnh bỗng ngạc nhiên hô lên một tiếng, mọi người bèn đưa mắt nhìn về hướng cô bé đang nhìn.
Một bóng người mặc đồ đen bước ra từ nơi sâu trong Ngọc Nữ Phong, áo choàng tung theo gió, người ấy đeo mặt nạ, khí lạnh lan ra tứ phía hệt như sát thủ máu lạnh khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Người này…”, người có vẻ mặt kỳ quái nhất chính là Sở Linh, cô không biết Ngọc Nữ Phong có người thế này, quan trọng nhất là cô cảm nhận được hơi thở rất quen thuộc từ trên người người ấy.
Không chỉ cô, Thượng Quan Hàn Nguyệt, Thượng Quan Ngọc Nhi, Huyền Nữ, Lạc Hi, Bích Du cũng có cảm giác này, họ quan sát Cơ Tuyết Băng đang đi tới một lượt, trong đôi mắt đẹp đều hiện lên ánh sáng mờ tối.
“Sư phụ”, bên này, Hổ Oa đã cúi đầu kính cẩn hành lễ với Cơ Tuyết Băng.
“Sư phụ?”, nghe thấy hai chữ này, phía Sở Linh đều sửng sốt.
“Sư nương”, khi tất cả mọi người đang kinh ngạc thì Tịch Nhan lại lên tiếng khiến mọi người đều sững sờ, ánh mắt lại đổ dồn về phía Diệp Thành.
“Nghe thôi là được rồi, đừng coi là thật”, Diệp Thành ho khan một tiếng, cho Tịch Nhan một ánh mắt nghiêm nghị.
Thấy vậy Tịch Nhan cười vui vẻ, lè lưỡi.
“Cô là Cơ Tuyết Băng?”, Sở Linh nheo mắt, linh hồn cô ở cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong, dường như cô có thể nhìn thấu thân phận của Cơ Tuyết Băng, giọng điệu có hơi bất ngờ và ngỡ ngàng.
Nghe vậy, Bích Du và phía Thượng Quan Hàn Nguyệt đột nhiên nhìn Cơ Tuyết Băng, quan sát từ đầu đến chân cô ta hơn chục lần.
“Chào tiền bối”, Cơ Tuyết Băng rất hiểu nghi thức xã giao, giọng nói đều đều, hơi lãnh đạm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!