Khi tất cả mọi người đều ngỡ ngàng thì phần trán Cơ Tuyết Băng có thần hà ba màu liên tục hiện lên hoá thành từng luồng sáng bay rợp rặng núi, mỗi một luồng sáng đều nhập vào phần trán của từng người ở Chính Dương Tông.
Từng luồng sáng đó chính là lạc ấn thần thức, trong đó mang theo kí ức mà mấy ngày gần đây cô gặp phải, vì để thuyết phục những người này nên cô cần phải cho bọn họ biết tông môn mà cô hết mực trung thành ác độc đến thế nào, cô cần một lý do để thuyết phục mọi người.
“Đây…”, không lâu sau đó, những tu sĩ bị vây lại trong rặng núi đều trố mắt.
Lúc này, không cần Cơ Tuyết Băng dùng nhiều lời để giải thích thì bọn họ cũng đã tìm được đáp án bên trong lạc ấn thần thức, hoá ra Thánh Nữ của bọn họ phản bội không phải không có lý do, tông môn mà bọn họ thề sống chết trung thành lại chứa nhiều bí mật kinh thiên động địa đến vậy.
“Những người có mặt ở đây phần lớn đều từng là sư huynh sư đệ, sư thúc, sư bá của ta, mọi người có cảm thấy một cảm giác bi thương không?”, giữa trời đất yên ắng, giọng nói của Diệp Thành chợt vang lên.
Lời nói của hắn khiến đại quân Chính Dương Tông bị giam giữ trong rặng núi chợt ngậm ngùi.
Bi thương, bọn họ thực sự cảm thấy bi thương!
Đây chính là Chính Dương Tông, là tông môn mà bọn họ thề suốt đời sống chết phải bảo vệ đến cùng nhưng lại là một tông môn máu lạnh vô tình.
Năm đó tông môn đuổi Diệp Thành xuống núi, hôm nay Cơ Tuyết Băng bị tông môn phản bội, hai kì tài cái thế của Chính Dương Tông đều bị bỏ rơi một cách vô tình, sự máu lạnh tàn độc này khiến bọn họ cảm thấy đau thương đến mức cảm thấy có phần nực cười.
“Hai con đường”, Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng, giọng nói vang vọng khắp đất trời, “thứ nhất, tự phế đi tu vi thì ta cho mọi người rời khỏi đây; Thứ hai, bỏ binh khí xuống quy thuận chúng ta”.
“Nếu như chúng ta bỏ binh khí xuống thì sẽ chết nhanh hơn nhỉ?”, lập tức có lão già toàn thân đẫm máu lên tiếng.
“Vậy trưởng lão cho rằng mọi người không bỏ vũ khí xuống thì có thể sống được lâu hơn sao?”, Diệp Thành cười lãnh đạm: “Về việc này thì từ trước đến giờ ta đều nói lời giữ lời, nếu như mọi người còn muốn sống chết bảo vệ Chính Dương Tông thì ta cũng không còn cách nào khác, cũng chỉ mất thêm thời gian mà thôi. Nhưng nếu như theo ta thì ta lấy danh nghĩa Đan Thánh đảm bảo những vinh hoa mà Chính Dương Tông cho mọi người ta đây sẽ cho mọi người gấp đôi”.
“Ngươi…ngươi thật sự không giết chúng ta chứ?”, có người hoài nghi lên tiếng hỏi.
“Oan có đầu nợ có chủ, việc này ta phân định rạch ròi”, Diệp Thành lại lần nữa cười nói.
“Sự sống chết của mọi người ta sẽ đảm bảo”, Cơ Tuyết Băng yên lặng nãy giờ thì lúc này cũng lên tiếng, ánh mắt cô nhìn vào đội quân trực hệ của mình ở phân điện thứ chín, cô cần một người đứng ra.
“Quy thuận, chúng ta quy thuận”, ngay sau đó liền có một người trung tuổi mặc áo giáp cúi đầu cắm sát kiếm còn rỉ máu xuống đất, tu sĩ cao cao tại thượng nhưng chiến tranh tàn khốc đến thế nào chứ? Làm gì có ai không muốn sống?
Vả lại quan trọng hơn cả đó là bọn họ nhìn thấy hi vọng từ Diệp Thành, người có thể đứng ở đây thì đều là những người có tầm nhìn, Diệp Thành có thể liên kết với nhiều thế lực lớn mạnh như vậy trong khoảng thời gian ngắn thì đó không chỉ là vì thực lực mạnh mẽ mà quan trọng nhất đó là hắn có khí phách của một vị vua, đến cả Thánh Nữ của bọn họ cũng quy thuận thì bọn họ còn ngu ngốc trung thành với Chính Dương Tông để làm gì?
So với Chính Dương Tông vô tình tàn khốc thì Diệp Thành trước mặt bọn họ có lẽ là sự lựa chọn tốt hơn.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!