Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

“Bùa bình an?”, Diệp Thành không tin lắm, sờ lên tấm gỗ trước ngực mà khoé miệng giật giật: “Có phải bùa bình an của ngươi hơi bị to quá không?” 

 “Vậy thì ngươi không hiểu rồi!”, Hùng Nhị nói rất nghiêm túc: “Đây không phải tấm gỗ bình thường đâu. Nó rất cứng, có thể làm bùa bình an, cũng có thể làm tấm bảo vệ tim, rất thực tế”. 

 “Ta vẫn nên bỏ ra thì hơn, cảm giác cứ kỳ kỳ”. 

 “Bỏ cái gì mà bỏ, đây là tâm ý của lão tử”, Hùng Nhị đẩy tay Diệp Thành ra, sau đó túm lấy cánh tay hắn: “Đi thôi”. 

 Hùng Nhị nói xong cũng chẳng thèm quan tâm Diệp Thành có muốn hay không đã kéo đi luôn, hơn nữa còn cười rất xấu xa! 

 Tiếp theo đó, nơi nào hai người đi qua đều trở nên náo nhiệt. 

 Sáng sớm có rất nhiều đệ tử ra ngoài tu luyện, đệ tử và trưởng lão đi ngang qua cũng không ít, nhưng khi Diệp Thành và Hùng Nhị đi qua, vẻ mặt họ đều trở nên rất kỳ lạ, hầu như ai nhìn thấy tấm gỗ đeo trên người Diệp Thành xong, khoé miệng cũng giật giật. 

 Không phải lỗi của họ, chỉ vì tấm gỗ đeo trước ngực Diệp Thành quá bắt mắt. 

 Thực ra tấm gỗ này không có vấn đề gì, vấn đề nằm ở bốn chữ lớn được viết xiêu vẹo trên đó: Ta là kẻ ngốc. 

 “Sao ta cảm nhận được rất nhiều người đang nhìn mình nhỉ?”, cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ, Diệp Thành vô thức ho khan một tiếng. 

 “Nghe thấy chưa? Nói các ngươi đó!”, Hùng Nhị chỉ vào đám đệ tử đang vây xem xung quanh, hắng giọng quát: “Nhìn thấy chưởng giáo mà không hành lễ à?” 

 Nghe vậy, đám đệ tử lập tức hoàn hồn, vội vàng chắp tay cúi chào: “Chào… Chào chưởng giáo ạ”. 

 “Đi tu luyện đi!”, Diệp Thành nghiêm túc xua tay, tuy đã mù nhưng vẻ nghiêm túc ấy vẫn rất có uy nghiêm của chưởng giáo, chỉ là dáng vẻ nghiêm túc của hắn cùng với uy nghiêm chưởng giáo, lại phối với dòng chữ trên tấm gỗ thì thật sự là… 

 Này này này! 

 Bỗng nhiên không biết ba tên phía Tạ Vân, Tư Đồ Nam và Hoắc Đằng từ đâu chui ra, đầu tiên họ nhìn tấm gỗ trước ngực Diệp Thành rồi mới nhìn tới hắn, vẻ mặt cực kỳ sùng bái! 

 Hùng Nhị rất lanh trí, ngưng tụ tình hình của Diệp Thành thành thần thức rồi truyền cho ba người kia. 

 “Ra là thế!”, ba tên lần lượt xắn tay áo lên, sau đó xoa xoa tay, tên nào cũng cười xấu xa. 

 Chẳng mấy chốc, Hoắc Đằng đã nguệch ngoạc vài đường lên tấm bia đá dựng bên trái Diệp Thành, trên đó viết bốn chữ lớn: Tám trăm một đêm. 

 Bên này, Tạ Vân cũng tìm một tấm bia đá dựng bên phải Diệp Thành, trên đó cũng có mấy chữ rồng bay phượng múa: Không mặc cả. 

 Tư Đồ Nam cũng không nhàn rỗi, tìm một tấm bảng treo lơ lửng trên đầu Diệp Thành, ngay chính giữa hai bên tấm bia, trên đó có bốn chữ cực kỳ bá đạo: Đảm bảo sảng khoái. 

 “Các ngươi làm gì vậy?”, đôi mắt mất đi ánh sáng của Diệp Thành liếc nhìn bốn tên kia. 

 “Nào nào nào, ngồi đây”, Tạ Vân rất hiểu chuyện, lấy cho Diệp Thành một cái ghế, cũng chẳng quan tâm Diệp Thành có đồng ý không đã ấn hắn ngồi xuống: “Hiếm khi nào ngươi mới rảnh rỗi, kể cho các sư huynh sư đệ điều tâm đắc khi tu luyện của ngươi đi”. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận