“Ba người kia là…”, thấy người của ba tông kích động như vậy, lão tổ nhà họ Tô hỏi thăm dò.
“Tị tổ Quảng Long của Chính Dương Tông, tị tổ Ngọc Cơ của Hằng Nhạc Tông, tị tổ Vân Khâu của Thanh Vân Tông”.
“Ôi trời”.
Đột nhiên, bầu không khí giữa đất trời trở nên nặng nề hơn hẳn, đó chính là ba đệ tử của thuỷ tổ tam tông Huyền Thần, năm xưa từng là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong thực thụ, họ đều là truyền kì của thời đại trước, khả năng chiến đấu mạnh mẽ, không có ai ở dưới cảnh giới Thiên có thể bì nổi.
“Đúng là khiến ta phải kinh ngạc”, Diệp Thành hắng giọng, sắc mặt khó coi tột độ.
“Nếu như gọi cả chín Hoàng của Đại Sở thì đó mới là đáng kinh ngạc”, Cơ Tuyết Băng cau mày lên tiếng.
“Cửu Hoàng của Đại Sở”, Diệp Thành cũng cau mày, hắn không hề nghĩ tới điều này, ánh mắt cứ thế nhìn chằm chằm Pháp Luân Vương, nếu thật sự như Cơ Tuyết Băng nói thì trận chiến đêm nay thắng bại chưa thể định đoạt, nên biết rằng Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Thiên về cơ bản không thể nào địch lại nổi.
Có điều, điều khiến Diệp Thành cảm thấy may mắn đó là Pháp Luân Vương không gọi cả chín vị Hoàng đế ra, Diệp Thành phẫn nộ nhìn về phía Chính Dương Tông từ xa: “Các ngươi đúng là những kẻ khi sư diệt tổ”.
Không chỉ Hằng Nhạc Chân Nhân phẫn nộ mà những lão tổ, trưởng lão khác của Hằng Nhạc Tông cũng như Chu Ngạo và nhiều trưởng lão của Thanh Vân Tông cũng vô cùng phẫn nộ. Đặc biệt là Chu Ngạo, vì thấy tị tổ của Thanh Vân Tông, người là tổ tiên của hắn, trong người hắn còn mang dòng máu của Vân Khâu.
Phía này, Liễu Dật cũng hết sức căm phẫn, tị tổ của Hằng Nhạc Ngọc Cơ chính là tổ tiên của hắn, phải nhìn tiên tổ của mình bị luyện thành Âm Minh Tử Tướng thật sự là cảm giác tức tối khó có thể dùng lời để tả.
“Tổ…tổ tiên”, trong Chính Dương Tông, sắc mặt của Hoa Vân cũng tái nhợt, tị tổ Quảng Long của Chính Dương Tông chính là tổ tiên của bọn họ còn hắn lúc này phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng đau lòng này.
“Thắng làm vua thua làm giặc, quy luật của thế giới này là như vậy”, nghe tiếng phẫn nộ từ phía Hằng Nhạc Chân Nhân, nhóm Chính Dương lão tổ lần lượt bật cười tàn độc.
“Đây chính là quy luật mà bản vương ta vẫn áp dụng khi chinh chiến từ trước đến giờ, các người đã muốn chết sớm như vậy thì ta tiễn các ngươi lên đường sớm”, Pháp Luân Vương lên tiếng để lộ ra hàm răng trắng bóc, giọng nói tử tịch mà lạnh lùng, mang theo uy nghiêm không thể phản lại, cứ thế vang vọng khắp đất trời.
Tiếp sau đó, ông ta giơ tay chỉ về một phương giống như một vị vua của thế gian và chỉ huy ngàn quân vạn mã: Giết!
Ông ta vừa dứt lời, đại quân Âm Minh và Âm Minh Khôi Tướng khắc trước còn đang đứng yên bất động thì lúc này đã bắt đầu di chuyển, đội hình đan xen với nhau, cả đám đen kịt cứ thế choán ngợp cả mặt đất và bầu trời sát phạt tới.
Giết!
Hằng Nhạc Chân Nhân vốn dĩ đã vô cùng tức tối lập tức rút sát kiếm, ông ta là người đầu tiên sát phạt lên.
Giết!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!