Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

“Không có khí tức của người sống, người đó có lẽ là U Minh Diêm La Vương của U Minh Địa Phủ”, Đao Hoàng nhìn Yêu Vương sau đó cau mày nhìn về một phương vì lại có người tới. 

 Người đó thực sự rất dị thường, thân khoác áo giáp cổ xưa, tay cầm chiến mâu, toàn thân đầy bụi trần giống như vừa bước ra từ nấm mồ, thần sắc đờ đẫn, đôi mắt trống rỗng giống như một người chết vậy. 

 Sau khi thấy người này xuất hiện, phía Quỳ Vũ Cương mới lần lượt nghiêng đầu liếc mắt nhìn, trong ánh mắt còn hiện lên cái nhìn lạnh lùng. 

 “Cẩn thận, Thần Vương cũng tới rồi”, khi tất cả mọi người nhìn về phía U Minh Diêm La, một giọng nói khẽ khàng truyền vào tai mỗi người trong liên quân từ tứ phương. 

 Người truyền âm tới chính là Thiên Thương Nguyệt, cô ta giống như vị tiên tử đứng trong hư không, đôi mắt nhìn về hư vô một phương, có điều, điều khiến người ta cảm thấy khó hiểu đó là trên khuôn mặt cô ta lại rõ vẻ phức tạp. 

 “Thần Vương của Sát…Sát Thủ Thần Triều?”, nghe danh hiệu này, tất cả mọi người trong đó bao gồm cả Đao Hoàng chợt run rẩy. 

 Thần Vương là sự tồn tại thế nào, đó là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên Đỉnh Phong thực thụ. Ông ta là sát thần trong màn đêm, trước kia suýt chút nữa tuyệt sát Sở Hoàng. Thời đại Viêm Hoàng còn chạy ra làm loạn, đến cả Nguyệt Hoàng với công pháp cái thế cũng bị nhát kiếm của ông ta tuyệt sát, đáng kinh hãi nhất chính là Huyền Hoàng, đạo căn suýt chút nữa bị trảm. 

 So với phía Quỳ Vũ Cương, Thần Vương mới là người khiến người ta phải kiêng kị nhất, chưa có một ai từng thấy chân dung của ông ta, hoặc có thể nói là những người từng nhìn thấy chân dung của ông ta đều đã chết, ông ta giống như u linh vậy. 

 “Ông…ông ta rốt cục ở đâu?”, đã có người run rẩy đảo mắt nhìn vào hư không nhưng lại không thấy bóng dáng Thần Vương đâu. 

 “Có thể để cho các ngươi nhìn thấy thì còn gọi là Thần Vương sao?”, Cổ Tam Thông mặt mày vẫn thản nhiên. 

 “Ta nói này lão Cổ, nào, tới gần ta một chút, ta sợ”, Ngưu Thập Tam ho hắng, mặt mày kinh ngạc nhìn tứ phương, chỉ sợ Thần Vương đột nhiên sát phạt ra ám sát mình. 

 “Có phải ngươi nghĩ nhiều quá rồi không hả?”, Cổ Tam Thông liếc nhìn Ngưu Thập Tam từ đầu tới chân, “ông ta là người có vai vế thế nào, ông ta sẽ hạ thấp thân phận của mình mà ra tay với ngươi sao? Vả lại, nếu như ông ta muốn giết ngươi, cho dù ngươi có quấn thêm ba lớp bảo vệ mình thì cũng chẳng có tác dụng”. 

 “Câu này ta thích nghe đấy”, Vô Nhai Đạo Nhân ở bên lên tiếng, nói rồi ông ta không quên mặt dày khoác lên mình lớp áo giáp. 

 Hiện trường lúc này vì sự xuất hiện của Thần Vương khiến tất cả mọi người đều cảm thấy phía sau lưng trở nên lạnh loát, chỉ sợ không cẩn thận mất đầu như chơi. 

 Không chỉ bọn họ mà đến cả Quỳ Vũ Cương và phía Quỷ Tôn cũng vậy, nên biết rằng Thần Vương không chỉ là một sát thủ vả lại còn là kẻ mạnh cái thế cùng cấp với bọn họ. Nếu như không để ý thì bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. 

 Bên dưới, liên quân tứ phương đã tập trung lại từ tứ phía, người nào người nấy tế gọi ra binh khí bản mệnh của mình, phía Hằng Nhạc Chân Nhân cũng đã gọi ra kết giới bảo vệ khi Quỳ Vũ Cương tới. 

 Cảnh tượng này khiến bọn họ không thể sơ xuất. Mặc dù phía Quỳ Vũ Cương không phải là đối thủ của liên quân nhưng nếu như đánh nhau thì cho dù là bọn họ cũng sẽ bị trọng thương. 

 Rầm! Đoàng! Rầm! 

 Thiên địa bắt đầu rung chuyển nhưng không phải là tiếng sấm sét vang đến từ biển thiên lôi của Diệp Thành mà là uy lực kinh thiên động địa từ chín tu sĩ cái thế, mỗi người bọn họ đứng một vị trí trong hư không, người nào người nấy giống như ngọn núi sừng sững. 

 Đó đều là những vị Vương cái thế, chỉ vì cơ duyên không đủ nên mới mất đi địa vị của một vị Hoàng, nhưng cho dù là vậy thì người nào người nấy cũng là bậc thông thiên, không phải dùng sức của một người có thể đối đầu dược. 

 “Hôm…hôm nay làm sao thế, trưởng nam trưởng nữ của các vị Hoàng đều tới, kẻ địch cái thế của họ cũng tới”, có người thẫn thờ nhìn vào hư không run rẩy lên tiếng. 

 “Bọn họ đều đến đây vì chín vị Hoàng”, Đan Thần hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt bất giác nhìn vào biển thiên lôi. 

 Nghe câu này, rất nhiều người thẫn thờ, tất cả đều vô thức nhìn vào biển thiên lôi trong hư không vì sự xuất hiện của Quỳ Vũ Cương khiến người ta quá kinh ngạc mà quên mất đi Diệp Thành còn đang độ kiếp. 

 Rầm! 

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận