“Với thân phận và tu vi của ông mà lại đánh lén hậu bối, ông sợ tới một lúc nào đó ta sẽ vượt qua ông sao?”, Diệp Thành vừa nhanh chóng né tránh vừa hừ lạnh, ánh mắt nhìn Phệ Hồn Vương loé lên sát khí lạnh lẽo lạ thường.
“Chỉ dựa vào ngươi?”, vẻ mặt Phệ Hồn Vương bỡn cợt, ông ta chợt phóng một chỉ xuyên thủng khoảng không: “Ngươi còn kém xa lắm”.
Nhưng sau khi phóng ra một chỉ đó, Phệ Hồn Vương chợt biến sắc, ông ta cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, sau đó rất đau, cảm thấy sống lưng đã bị mũi kiếm rạch ra một đường.
Ông ta chợt quay người, vung một chưởng đánh vỡ kiếm mang vô song đang ập tới.
“Quỳ Vũ Cương”, khuôn mặt Phệ Hồn Vương lập tức trở nên hung tợn, bởi vì kẻ đánh lén phía sau ông ta chính là Quỳ Vũ Cương ở bên ngoài biển lôi.
“Ta chờ ngươi đến chiến đấu”, giọng Quỳ Vũ Cương vang dội, rung động cả thiên địa, ông ta nhìn thẳng vào mắt Phệ Hồn Vương, cực kỳ khí thế.
“Ta…”, Phệ Hồn Vương vừa định lên tiếng đã bị cửu Hoàng bao vây tấn công, bất đắc dĩ, ông ta chỉ đành xoay người chiến đấu với cửu Hoàng.
Không ngờ, Quỳ Vũ Cương bên ngoài biển lôi lại tấn công, lại là đánh lén không báo trước, còn thi triển thần thông không gì bì nổi.
Thấy vậy, khuôn mặt hung tợn của Phệ Hồn Vương hơi nhăn lại, không ngờ Ma Vương lại chơi mình như thế, đấu với cửu Hoàng ông ta vốn đã vào thế yếu, vết thương trước đó còn chưa bình phục, Ma Vương lại quấy rối sau lưng khiến ông ta phải mệt nhọc ứng phó, mới giây trước ông ta suýt chút nữa bị một kiếm của Sở Hoàng chém chết.
Tiếp đó, Phệ Hồn Vương tức muốn ói máu, bởi vì dường như Ma Vương đã để mắt đến ông ta, hơn nữa còn nắm rất chuẩn thời gian, ra tay cực kỳ hung dữ, bá đạo, tàn nhẫn, chiêu nào cũng là chiêu lấy mạng người khác.
Phụt! Phụt! Phụt!
Phệ Hồn Vương càng thêm thảm hại, cả người bê bết máu, đầu tóc rối bù, trở thành kẻ thảm nhất trong các vị vương ở biển lôi, đừng nói là tìm cơ hội đột phá, đến tự bảo vệ mình còn khó.
Sự thay đổi này đã bị phía Huyết Vương và Quỷ Vương phát hiện, bọn họ cảm thấy sống lưng lạnh toát, trong lúc chiến đấu với cửu Hoàng cũng cẩn thận hơn, sợ Ma Vương Quỳ Vũ Cương sẽ đâm sau lưng mình.
Vì thế cảnh tượng tại hiện trường càng thêm kỳ quái.
Các vị vương vốn đã nghi ngờ, cảnh giác lẫn nhau, bị Ma Vương chơi như vậy, bọn họ nào còn tâm tư tìm cơ hội đột phá, chiến đấu thôi cũng đã mệt rồi.
Ma Vương phớt lờ sự cảnh giác của phía Quỷ Vương và Huyết Vương, ông ta theo dõi Phệ Hồn Vương, ra tay cũng không hề báo trước. Dám đánh lén ta, để ta không thể tiến giới, vậy các ngươi cũng đừng hòng được yên ổn.
“Lần đầu tiên ta phát hiện thì ra Ma Vương lại đáng yêu đến thế”, lão già Gia Cát Vũ vuốt râu đầy ẩn ý: “Ta thích kẻ đánh lén từ phía sau”.
“Trong quân pháp, chiêu này gọi là gì nhỉ?”
“Lần lượt đánh bại”.
“Ma Vương rất thông minh, đối phó với từng người một, cách này ổn hơn chiến đấu với bảy vị vương cùng một lúc”, Cổ Tam Thông vuốt râu.
“Chuẩn bị sẵn sàng hư thiên tuyệt sát đại trận”, bên này, Hằng Nhạc Chân Nhân đã cao giọng ra lệnh.
Chẳng bao lâu, trong liên quân từ tứ phương có hàng trăm sát trận xuất hiện, tự động xếp thành hàng trên hư thiên, tinh nguyên cuồn cuộn được truyền vào đó, đánh thức thần uy của hư thiên tuyệt sát đại trận.
Thấy vậy, tám vị vương bao gồm cả Ma Vương Quỳ Vũ Cương đều đồng loạt nhíu mày.
Đó là hư thiên tuyệt sát đại trận! Là thứ được quân đội tu sĩ điều khiển, uy lực không phải chuyện đùa, đừng nói bây giờ bọn họ vẫn chưa ở cảnh giới Thiên, cho dù ở cảnh giới Thiên mà chịu một đòn này cũng rất đau đớn.
“Các tiền bối, chúng ta không có ý gì khác đâu”, Hằng Nhạc Chân Nhân cao giọng, như thể đang đọc thánh chỉ: “Mọi người tự lấy thứ mình cần, hoà bình với nhau thì không sao, nhưng nếu có ai động đến đồ tôn của ta, vậy đừng trách chúng ta không khách sáo”.
Phải nói rằng những lời này của Hằng Nhạc Chân Nhất cũng rất có tác dụng, ồ không đúng, là hư thiên tuyệt sát đại trận rất có tác dụng, mấy vị vương vô song đều thành thật hơn rất nhiều.
Lúc này, mấy vị vương vẫn còn ở trong biển lôi đã lần lượt tránh xa khu vực biển lôi của Diệp Thành, chỉ sợ vô tình đánh trượt một đòn sẽ nhận lại chăm sóc tận tình của hư thiên tuyệt sát đại trận.
Có điều Phệ Hồn Vương không tấn công Diệp Thành nữa, không có nghĩa Ma Vương cũng ngừng tấn công ông ta.
Vì hư thiên tuyệt sát đại trận nên Phệ Hồn Vương cũng không ngừng cách xa Diệp Thành, mà Ma Vương cũng rất tự giác đi theo, chỉ là không vào biển lôi mà thôi. Phệ Hồn Vương đi đâu, ông ta đi đó, tìm ra vị trí gần nhất và thích hợp để đánh lén nhất, chỉ một câu thôi, lão tử theo dõi ngươi đến chết.
Cảnh tượng này khiến người xem phía dưới đều ngây người.
Đây là một sự châm chọc, cực kỳ châm biếm, không lâu trước đó ngươi còn đánh lén người khác cơ mà? Bây giờ bị đánh trả rồi đó!
Quỳ Vũ Cương!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!