Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Màn đêm dần buông xuống. 

 Nhưng vùng đất Bắc Sở vốn nên yên bình lại càng trở nên náo nhiệt hơn, vì có người đang đòi tiền chuộc từ Thị Huyết Điện. 

 Nhìn từ trên xuống thấy từng đoàn người như những dòng suối đang hội tụ về một ngọn núi nguy nga, hùng vĩ, hầu như ai cũng muốn xem mặt mũi kẻ bắt cóc, bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên có người dám bắt cóc đệ tử của Thị Huyết Điện. 

 Lúc này, đạo thân của Diệp Thành đang ung dung vắt chân ngồi trên một tảng đá, chẳng hề để tâm đến ánh mắt ngạc nhiên khác thường của mọi người xây xem. 

 Bên cạnh hắn là Tiết Lâm đang bị trói gô, trong miệng vẫn bị nhét chiếc tất thối đó, nước mắt rưng rưng, làm gì còn dáng vẻ đệ tử chân truyền thứ tư của Thị Huyết Điện nữa, ai nhìn thấy cũng chỉ biết tặc lưỡi thở dài. 

 Trong phút chốc, cục diện thay đổi, mây mù cuộn trào từ hướng Tây Nam, sát khí ngút trời, trong lúc đó còn thấy cả sấm chớp rền vang, cao thủ của Thị Huyết Điện đã ùn ùn kéo đến. 

 Khi bầu không khí bên này đang nóng lên thì Diệp Thành ở nơi khác đã dừng chân trước một thung lũng. 

 Thung lũng này rất kỳ lạ, ngay miệng thung lũng có một tấm bia đá lớn hình chữ Vô, trên tấm bia còn có máu thấm ra ngoài. 

 “Phong ấn lợi hại thật”, Diệp Thành khởi động Tiên Luân Nhãn, nhìn thấu manh mối của tấm bia đá, đó là trung tâm trận của đại trận phong ấn, phong ấn đại trận vừa có thể công vừa có thể thủ, dù là hắn cũng không dám tuỳ tiện bước vào. 

 “Tư Đồ Minh, ngươi thật biết chọn địa điểm”, Diệp Thành nheo mắt nhìn thung lũng, nhưng tầm nhìn đã bị mây mù che khuất. 

 Tư Đồ Minh mà hắn nói chính là đệ tử chân truyền thứ hai của Thị Huyết Điện, theo tin tức truyền đến từ Nhân Hoàng thì Tư Đồ Minh đang lịch luyện ở thung lũng này, rất ít người của Đại Sở biết, nếu mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng không lợi hại thì cũng không tìm được nơi bí mật này. 

 “Muốn vào thung lũng trước tiên phải phá được tấm bia này”, Diệp Thành thu hồi tầm mắt rồi lại nhìn tấm bia đá. 

 Nhưng hắn vừa định bước lên thì tấm bia đá chợt rung mạnh. 

 Đột nhiên một đạo thần mang vô song bắn ra từ trong bia đá, mang theo sức mạnh xuyên thấu huỷ diệt nhắm thẳng về phía Diệp Thành. 

 Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Diệp Thành trở tay lấy ra một thanh trọng kiếm chắn ngang trước người. 

 Bang! Rắc! Phụt! 

 Mỗi âm thanh vang lên cách nhau chừng một phần ba giây, thần mang bắn chuẩn vào trọng kiếm khiến nó bị đâm xuyên, vai Diệp Thành cũng bị đâm trúng tạo thành một lỗ máu. 

 Mẹ kiếp! Sai lầm! 

 Diệp Thành thầm mắng, hắn quên mất kiếm Thiên Khuyết đã bị Long Đằng lấy đi nên mới trúng chiêu một cách ngớ ngẩn thế này. 

 “Đây không phải nơi ngươi nên đến, cút!”, bia đá lại rung lên, bên trong còn vọng ra một giọng nói lạnh lùng chết chóc, một điều có thể khẳng định là người ẩn trong bia đá chắc chắn là một cao thủ thông thiên. 

 “Thật sự cho rằng đánh trúng một chiêu vào người lão tử là đã giỏi lắm hả?”, Diệp Thành cười khẩy, thản nhiên ném thanh trọng kiếm đã gãy đi. 

 Nếu là trước đây có thể hắn sẽ giật mình lùi lại phía sau, nhưng bây giờ tu vi của hắn đã là cảnh giới Chuẩn Thiên, ngoại trừ cao thủ cái thế cấp bậc như tám vị Vương, chứ không nếu chỉ đánh đơn thì hắn chẳng sợ bất cứ kẻ nào. 

 “Là do ngươi tự tìm đấy nhé”, lại là giọng nói lạnh lùng chết chóc đó, một ông lão mặc áo gai bước ra từ trong bia đá. 

 Nhìn từ xa, ông lão này rất kỳ lạ, quanh thân tràn đầy tử khí, trên vai còn có bụi, làn da nhăn nheo, già nua, nhìn lần đầu người ta còn bất giác tưởng rằng ông ta vừa bò ra từ trong mộ! 

 Đôi mắt ông ta đục ngầu, không nhìn thấy rõ. 

 “Ông lão này ít nhất cũng phải tám trăm tuổi rồi”, Diệp Thành thầm tặc lưỡi: “Xem ra còn hơn các tiền bối Đao Hoàng một bậc vai vế”. 

 “Chẳng trách nơi này không có cao thủ khác canh giữ, bảo vệ”, Diệp Thành dành thời gian nhìn quanh một lượt, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía ông lão áo gai ở nơi cách đó không xa: “Có ông ta ở đây, ít ai có thể lay chuyển được phong ấn đại trận”. 

 “Máu thật thuần khiết!”, khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì ông lão đã lên tiếng, giọng nói lạnh như băng còn khàn vô cùng, trong đôi mắt già nua đục ngầu kia hiện lên một tia sắc bén hiếm thấy. 

 “Nhìn ông thế này là định nuốt chửng ta à?”, Diệp Thành xoay khớp cổ, trong tay có thêm một thanh đoản đao màu vàng. 

 “Vậy ngươi nghĩ ngươi có thể trốn thoát sao?”, ông lão áo gai lạnh lùng giễu cợt sau đó bỗng dưng biến mất, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở trước mặt Diệp Thành, bàn tay gầy khô vươn về phía hắn, giữa lòng bàn tay và ngón tay còn có dòng triện văn cổ lưu chuyển, một chưởng nặng như núi, có sức mạnh rung chuyển bầu trời. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận