Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Rầm! Đoàng! Đoàng! 

 Trong màn đêm đen, tiếng sấm rền chấn động cả trời đất. 

 Nhìn từ xa, vùng đất mà đạo thân Tinh Thần và Hoắc Tôn chiến đấu đều bị che lấp bởi thần mang choán ngợp. 

 Động tĩnh lớn thế này kéo theo sự chú ý của tứ phương, rất nhiều người từ tứ phương tám hướng kéo đến, vẻ mặt kinh ngạc nhìn trận đại chiến của hai người. 

 “Ở Đại Sở hiện giờ Diệp Thành, Doãn Chí Bình đã chết, người có thể đối đầu với Hoắc Tôn cũng chỉ có Huyền Linh Chi Thể và thánh tử của Sát Thủ Thần Triều, người kia có thể đấu ngang sức ngang tài với Hoắc Tôn thì rốt cục có lai lịch thế nào?”, rất nhiều người nhìn đạo thân Tinh Thần mà ngỡ ngàng. 

 “Nếu như lão phu đoán không nhầm thì đó chính là Diệp Tinh Thần”, có lão bối vuốt râu lên tiếng. 

 “Không phải chứ?”, có người gãi đầu nhìn lão bối đó, “Diệp Thinh Thần ta cũng biết, nhưng hắn không có sức chiến đấu mạnh thế này”. 

 “Sao, ngươi đang nghi ngờ ta sao?” 

 “Không…vãn bối không dám”, người kia cười trừ, “tiền bối nói phải, vậy thì là…là hắn rồi”. 

 “Có điều Diệp Tinh Thần sao lại trông giống với tên Diệp Thành thế nhỉ?”, có người trầm ngâm, “huyết mạch của hắn, thần thông của hắn rõ ràng giống hệt với Diệp Thành”. 

 “Đừng ồn ào, Diệp Thành đã chết rồi”. 

 “Hôm nay ta nhất định phải trảm ngươi”, trong tiếng bàn tán, từ xa vang lên tiếng gằn phẫn nộ của Hoắc Tôn. 

 “Chỉ dựa vào ngươi?”, đạo thân Tinh Thần mặc dù yếu thế hơn nhưng lại rất mạnh mẽ, hắn chỉ tấn công không phòng thủ, đây chính là cách đánh đả thương địch tối ưu, ngươi đánh ta một chưởng ta đá ngươi một cước. 

 Đột nhiên, trận đại chiến sục sôi, cả hai người mỗi người đứng một hướng giữa đất trời, thi triển bí thuật đối địch nhau khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt. 

 Mẹ kiếp! 

 Vì đạo thân Tinh Thần đánh quá hăng khiến Diệp Thành vừa bước ra khỏi Truyền Tống Trận, còn chưa đứng vững suýt chút nữa ngã nhào ra đất, đạo thân của hắn liên tiếp bị thương khiến bản thể cũng chịu ít nhiều ảnh hưởng. 

 Dừng bước! 

 Diệp Thành vừa đứng vững liền nghe thấy tiếng nạt nộ. 

 Lúc này hắn mới nhận ra cổ thành mà hắn vừa mới tới có bầu không khí có phần dị thường vì ập vào mắt hắn chính là kẻ mạnh của Thị Huyết Điện vả lại trận dung không hề vừa. 

 Những người truyền tống từ bên ngoài tới đây xếp thành từng hàng dài, còn kẻ mạnh của Thị Huyết Điện lúc này đang kiểm tra sát sao, kẻ nào kẻ nấy như hung thần ác sát. 

 Không chỉ là những người từ bên ngoài mà đến cả những người bên trong cổ thành cũng đều thuộc phạm vi bị kiểm soát, tất cả đều rất thận trọng. 

 “Vị đại ca này, có chuyện gì vậy?”, Diệp Thành vỗ vai một người đàn ông khoẻ mạnh đứng trước mặt mình. 

 “Mẹ kiếp, ai mà biết được bọn chúng đòi kiểm tra”, người đàn ông kia tức tối nhưng cố gắng nói khẽ, chỉ sợ người của Thị Huyết Điện nghe thấy. 

 “Cái này thì mọi người lại không biết rồi”, một lão già vuốt râu nói: “Thị Huyết Điện mất đi bảo bối, lúc này bọn họ đang đi tìm kẻ trộm ở khắp nơi”. 

 “Bảo bối gì mà lại gây ra động tĩnh lớn như vậy?”, người đàn ông rắn rỏi kia vỗ ngực, “lão tử đi tới mười mấy cổ thành và bị lục soát mười mấy lần rồi”. 

 “Nghe nói tới Diêm La Sơn bao giờ chưa?”, lão già kia mặt mày giảo hoạt nhìn Diệp Thành và người đàn ông rắn rỏi. 

 “Ta từng nghe nói rồi”, Diệp Thành ho hắng, lúc này có thể coi như hắn đã hiểu được Thị Huyết Điện đang tìm gì rồi. 

 “Ta chưa từng nghe nói”, so với hắn thì người đàn ông rắn rỏi kia lại lắc đầu. 

 “Mau lên, mau lên đi, người tiếp theo, ta nói ngươi đấy”, khi cả ba người đang trò chuyện thì từ phía cách đó không xa vang lên tiếng nạt nộ. 

 Trong số những người bị lục soát không thiếu tu sĩ với tu vi cao nhưnng bọn họ lại không dám chậm trễ vì bên trong cổ thành này người của Thị Huyết Điện quá đông, đừng nói ở cảnh giới Không Minh mà những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng sẽ bị tiêu diệt. 

 Cái gương đó… 

 Phía sau đoàn người đó, Diệp Thành nheo mắt nhìn về phía cái linh gương khổng lồ sừng sững ở cách đó không xa, chỉ cần là những người bị kiểm tra thì đều bị chiếc linh gương kia chiếu vào, tất cả những thứ gì bọn họ giấu đi đều sẽ hiện hình trên chiếc gương đó. 

 Huyền Cơ Kính! 

 Diệp Thành lẩm bẩm như thể nhìn ra lai lịch và cách dùng chiếc gương này. 

 Cái gọi là Huyền Cơ Kính chỉ có các thế lực lớn mạnh mới có, đặc biệt là Tình Báo Các, bọn họ dùng nó để bắt gian tế. 

 Thế nhưng linh gương này rất quý giá, nguyên liệu dùng để đúc ra nó vô cùng hiếm, cũng chính vì vậy mà mặc dù các thế lực lớn đều có nhưng số lượng không phải nhiều, không mấy khi bọn họ lấy ra dùng. 

 Thị Huyết Điện lấy Huyền Cơ Kính ra chứng tỏ bọn họ đã bị hành động của Diệp Thành chọc tức. 

 “Chắc chắn sẽ bị chiếu ra chân dung”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn biết mình không thể thoát qua khỏi chiếc gương Huyền Cơ Kính kia. 

 Không phải Diệp Thành sợ kẻ mạnh của cổ thành nhưng hiện giờ tình hình đặc thù, chín phần sức chiến đấu của hắn đã truyền cho đạo thân nên hiện giờ hắn chỉ có một phần sức chiến đấu đỉnh phong, nếu như một đại chiêu giáng tới thì hắn lập tức bỏ mạng tại đây. 

 Nghĩ vậy, Diệp Thành nhìn sang trận đại chiến giữa đạo thân và Hoắc Tôn. 

 Cả hai chiến máu lửa, vì để khiến Hoắc Tôn phải đau đầu mà đạo thân đánh với hắn không hề kém cạnh, hắn liều mạng chiến đấu, sự điên cuồng của hắn khiến Hoắc Tôn trông vô cùng thảm hại. 

 “Giờ thu lại khả năng chiến đấu thì hắn sẽ không bị Hoắc Tôn đánh chết chứ?”, nhìn đạo thân đang thi triển thần uy, Diệp Thành bất giác xoa cằm. 

 “Ngươi, ta đang nói ngươi đấy”, khi Diệp Thành còn đang lẩm bẩm thì tiếng nạt của phía Thị Huyết Điện đã vang lên, vả lại người bị gọi chính là Diệp Thành. 

 Nghe vậy, Diệp Thành chợt ho hắng, hắn bấm bụng tiến lên trước, hắn lắc đầu không dám nhìn Huyền Cơ Kính, nếu như bị chiếu đến thì cả cổ thành này sẽ vô cùng náo nhiệt. 

 “Tháo mặt nạ ra”, lão già phụ trách kiểm tra nheo mắt nhìn Diệp Thành. 

 “Ôi chao, nữ nhân kia không mặc y phục kìa”, đáp lại lời lão già đó chính là tiếng hô của Diệp Thành, sau đó hắn lập tức nẩng đầu, hai mắt đảo qua đảo lại. 

 “Không mặc y phục sao?”, câu nói của lão ta khiến cả cổ thành nháo nhào, tất cả đều ngẩng đầu nhìn, trong đó có cả lão già đang kiểm tra của Thị Huyết Điện, động tác lão ta nhanh gọn mà dứt khoát. 

 Có điều cảnh tượng mà mọi người muốn thấy lại không hề xuất hiện, chẳng có nữ nhân nào không mặc y phục cả, đến cả một con chim cũng không thấy. 

 Biết bị chơi khăm, ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt nhìn về Diệp Thành. 

 Và lúc này chẳng ai thấy hắn đâu cả. 

 Bắt hắn lại cho ta! 

 Người của Thị Huyết Điện hô lên. 

 Chạy đi đâu? 

 Những kẻ khác của Thị Huyết Điện đều lao ra ngoài chặn đường Diệp Thành. 

 Diệp Thành nhanh trí nhưng lại bị bạt sõng soài ra đất. 

 Ôi trời! 

 Diệp Thành bưng mặt, hắn đau đớn rít lên, một phần sức chiến đấu thật sự chẳng ra sao, chỉ một cái bạt của một tên tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín cũng khiến hắn sõng soài. 

 Phía này, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện đã lao tới từ tứ phía, kẻ nào kẻ nấy mặt mày đỏ gay, bọn chúng bị hành động vừa rồi của Diệp Thành chọc tức điên người. 

 Thật ái ngại! 

 Nhìn toán người từ tứ phương lao tới, Diệp Thành chợt cảm thấy đớn đau. 

 Nếu như là trước đó thì những kẻ này chỉ là con kiến trong mắt hắn, một mình hắn có thể dẹp bằng tất cả nhưng hôm nay lại khác, một kẻ chỉ còn một phần sức chiến đấu như hắn bất cứ lúc nào cũng có thể bị diệt chết. 

 “Tên đó bị mất não rồi sao?”, thấy Diệp Thành bị bao vây, người đàn ông vạm vỡ ban nãy chép miệng. 

 “Có chút sức mọn mà dám chọc tức Thị Huyết Điện, tám phần là não bị úng nước rồi”, lão già giảo hoạt kia vuốt râu nói với giọng ý tứ. 

 “Ta còn tưởng trên trời có cả nữ nhân không mặc y phục nữa”. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận