Giọng nói của Ma Vương mang theo uy nghiêm vang vọng khắp đất trời.
Ông ta vừa lên giọng, người ở tứ phương đều run rẩy.
Đó chính là Ma Vương cái thế, ông ta muốn đích thân trảm diệt vị Hoàng ở hậu thế này sao?
Đây là trận quyết đấu khiến người ta phải bất lực nhưng lại là đỉnh cao trong đời người của Diệp Thành, chiến với một vị Vương chính là vinh dự vô thượng.
Thế nhưng quá nhiều người lại đang thầm than thở.
Khiêu chiến Ma Vương là vinh hạnh vô thượng nhưng Ma Vương lại không hề có ý tốt, đừng nói là trạng thái hiện giờ của Diệp Thành đang trọng thương đầy mình mà cho dù Diệp Thành với sức chiến đấu ở trạng thái Đỉnh Phong cũng không phải đối thủ của ông ta.
Trận chiến này vốn dĩ đã không công bằng.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn vào hư không, vẻ mặt hắn lãnh đạm, “Ma Vương cái thế, hôm nay ông cũng bỏ đi sự cao ngạo của mình rồi sao?”
“Sự cao ngạo của một vị Vương?”, Ma Vương bật cười lớn, giọng nói chấn động cửu thiên, trong đôi mắt ông ta hiện lên từng vân máu đỏ, ông ta nhìn Diệp Thành chằm chằm, “từ ngày ta chọn tham sống sợ chết thì ta đã bỏ đi sự cao ngạo của một vị vương rồi”.
“Ông cũng cúi đầu với thế đạo này vậy thì sẽ cúi đầu với nó sao?”, Diệp Thành vẫn nói giọng bình thản, hắn giơ cánh tay lên để lộ ra Huyền Thương Ngọc Giới trên ngón tay.
“Huyền Thương Ngọc Giới?”, Ma Vương lẩm bẩm, mặc dù chiếc nhẫn kia rất nhỏ nhưng trong mắt ông ta lại như cái gai.
Đó không chỉ là một cái nhẫn bình thường, nó được tạo ra bởi ngọc cốt của Viêm Hoàng, chính là thánh vật của Viêm Hoàng, chỉ có Viêm Hoàng Thánh Chủ năm xưa mới có tư cách đeo nó.
Ma Vương trầm tư, đôi mắt ông ta chợt trở nên hoan hoải như thể ông ta đang nhớ lại những năm tháng xưa cũ.
Thiên địa chợt chìm vào im ắng.
Không biết từ bao giờ ông ta mới di chuyển bước chân, từ từ quay người.
Phù!
Sau khi ông ta quay đi, rất nhiều người thở phào.
Ma Vương, mặc dù ông ta từ bỏ sự cao ngạo của mình nhưng vẫn muốn bảo vệ sự tôn nghiêm đáng thương cuối cùng, đó chính là không thể để Viêm Hoàng xem thường, ông ta có thể cúi đầu từ bỏ sự cao ngạo với bất cứ ai trừ Viêm Hoàng.
Quỳ Vũ Cương!
Phía sau ông ta, Phệ Hồn Vương gằn lên phẫn nộ: “Ngươi muốn phá hoại lời hẹn với bổn vương?”
Quỳ Vũ Cương không dừng bước chân nhưng lại có từng luồng ánh sáng bay ra khỏi tay ông ta, bay về phía Phệ Hồn Vương.
Nếu nhìn kĩ thì đó chính là một viên linh châu, bên trong phong ấn một viên đan dược, ồ không đúng, nói chính xác thì là một nửa viên đan dược, nó mang theo từng luồng sáng màu tím, bên trên còn có sáu vân bị đứt đoạn.
Sáu…sáu vân?
Người ở tứ phương kinh ngạc thở dốc.
Thiên Tịch Đan!
Diệp Thành nheo mắt, hắn nhận ra nửa viên đan dược đó, đó chẳng phải là Thiên Tịch Đan sao?
Đây chính là điều kiện trao đổi, Thị Huyết Điện và Phệ Hồn Vương đưa ra nửa viên Thiên Tịch Đan thì mới mời được ma vương Quỳ Vũ Cương.
Có điều người tính không bằng trời tính, bọn họ đã xem thường Quỳ Vũ Cương, đường đường là ma vương của Ma Vực nhưng lại bị một chiếc nhẫn làm nhụt chí, đây là kết cục mà không ai có thể ngờ tới.
Khốn khiếp!
Giữa đất trời vang lên tiếng gằn giọng của Phệ Hồn Vương.
Giết!
Bên dưới Diệp Thành đã vung Bá Long Đao. Mặc dù hắn mượn danh Viêm Hoàng làm Ma Vương phải lùi bước nhưng nguy cơ mà hắn phải đối đầu vẫn còn đó.
Phía Nam Minh Ngọc Thu và Tiêu Thần cùng đại quân hùng hồn mặc dù không phải yếu nhưng lại không thể giúp đỡ hắn, bọn họ cần giữ chân phía Phệ Hồn Vương còn hắn muốn sống thì phải dựa vào chính mình.
Giết! Giết cho ta!
Phệ Hồn Vương phẫn nộ gào thét như một con chó điên.
Mệnh lệnh của ông ta đương nhiên có tác dụng hơn Huyết Khung, đại quân Thị Huyết Điện đang không hề có chút động lực chiến đấu thì cứ thế bấm bụng lao về phía Diệp Thành.
Kẻ nào chặn ta kẻ đó phải chết!
Diệp Thành vung đao.
Phía sau hắn ta, Huyết Tôn máu me be bét sát phạt đến, ông ta há miệng nhả ra một miệng sát kiếm.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!