Diệp Thành vừa dứt lời, Diệp Thành màu đen đã thực sự dừng bước.
Diệp Thành vẫn nhìn hắn ta, giọng nói đều đều: “Đầm vô vọng có thể sao chép giống hệt bản gốc, nhưng không thể mang lại cho ngươi cảm xúc của con người, dù ngươi có tất cả mọi thứ của ta thì ngươi vẫn không phải Diệp Thành. Diệp Thành có huynh đệ, có người thân, có thê tử, có đồ nhi, hắn biết khóc biết cười, biết vui biết buồn biết đau, biết yêu biết hận, hắn là người có máu có thịt, có tình cảm, ngươi có không?”
Những lời này tuy đều đều nhưng lại là những lời xuất phát từ nội tâm.
Trong đôi mắt trống rỗng và đờ đẫn của Diệp Thành màu đen lần đầu tiên loé lên tia sáng hoang mang.
“Đến đi! Trận đấu cuối cùng của chúng ta”.
Thánh thể Diệp Thành chợt run lên, khí huyết dâng trào, tinh khí, chân nguyên đều được thiêu đốt, bản nguyên đạo tắc tự đan xen với nhau, mỗi giọt máu, mỗi khớp xương đều phát ra ánh sáng rực rỡ, tản ra sức mạnh huyết mạch.
Cánh tay bị chém rời của hắn đã mọc lại, những vết sẹo trên cơ thể liên tục phục hồi dưới sự thiêu đốt của Thánh huyết.
Hắn cược tất cả những gì mình có, đẩy sức chiến đấu lên đỉnh phong, hắn muốn chiến đấu với Diệp Thành màu đen một trận cuối cùng, trận chiến này dù ai thẳng ai thua thì cũng định sẵn sẽ có một người phải biến mất trong đầm vô vọng này.
Ở phía đối diện, sức chiến đấu của Diệp Thành màu đen cũng tăng lên.
Nói cách khác, Diệp Thành mạnh đến đâu thì hắn ta cũng sẽ trở nên mạnh đến đó, trong mắt hắn ta không còn mê mang nữa, hai mắt lại trở nên đờ đẫn và trống rỗng, tuy hắn ta không có cảm xúc của con người nhưng mục đích lại rất rõ ràng, đó là giết Diệp Thành.
Chiến!
Diệp Thành hành động, bước một bước khiến mặt biển rung lên, chín đạo Bát Hoang Quyền hợp thành một, mạnh mẽ tấn công, một quyền xuyên thủng không gian.
Diệp Thành màu đen cũng dùng Bát Hoang Quyền, chín đạo hợp làm một, uy lực áp đảo, một quyền xuyên thủng hư vô.
Ầm!
Hai quyền va vào nhau phát ra tiếng nổ trầm thấp nặng nề, đều là đòn đỉnh phong nên hai người đều bị đánh bật trở lại, tay gãy lộ ra gân cốt lấp lánh, nhưng vết thương của họ đều nhanh chóng hồi phục, lại lần nữa tấn công đối phương.
Rầm! Bùm! Rầm!
Tiếp theo, hai Diệp Thành thi triển cuộc đối đầu kinh thiên động địa trên đầm vô vọng, sức chiến đấu như nhau, bí thuật thần thông như nhau, đến uy lực cũng ngang nhau, không ai làm gì được ai.
Trận đại chiến kéo dài vượt xa sức tưởng tượng, cả hai đã chiến đấu cả nghìn hiệp vẫn chưa phân định được thắng bại.
Lần này Diệp Thành không trốn tránh.
Hắn đang liều mạng, Thánh thể liên tục bị đánh nứt rồi lại lành lại hết lần này đến lần khác, dù khả năng hồi phục của Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo nhưng cũng không chịu nổi việc hắn liên tiếp bị thương.
Không biết đến lúc nào thần thông của hắn thay đổi một cách kỳ lạ, trong đó có thêm một chút sức mạnh, dù yếu nhưng thực sự tồn tại.
Đó chính là tình cảm, hắn không ngừng chuyển hoá tình cảm của mình thành sức chiến đấu.
So với hắn, trong đòn công kích của Diệp Thành màu đen không có sức mạnh này.
Nhưng cũng đừng coi thường chút sức mạnh này, vì sự tồn tại của nó đã phá vỡ sự cân bằng giữa hắn và Diệp Thành màu đen. Hình nộm mà Diệp Thành màu đen sao chép ra chỉ là cái xác biết đi không có tình cảm, hắn ta không có sức mạnh này.
“Huynh đệ của ta vẫn đang chờ ta về”, Diệp Thành hét lên, tung ra một quyền, trong thần hải hiện lên hình ảnh nhóm Tạ Vân, Tư Đồ Nam, vì có họ, hắn không chịu nhận thua.
“Đồ nhi của ta vẫn đang chờ sư phụ của nó quay về”, Diệp Thành lại vung ra kim quyền, tiếng hét chấn động đất trời.
“Người thân của ta vẫn đang chờ con của ông ấy”.
“Thê tử ta vẫn đang chờ trượng phu”.
“Con dân của ta vẫn đang chờ thiên hạ thái bình”.
Tiếng hét của Diệp Thành vang liên liên tục, hư thiên u tối không ngừng phát ra tiếng nổ ầm vang.
Nắm đấm của hắn được lôi điện màu vàng bao phủ, hắn liên tục đánh ra, sức mạnh được chuyển hoá từ tình cảm của hắn cũng đang tăng lên nhanh chóng.
Khí huyết của hắn giảm đi nhưng sức mạnh lại tăng vọt.
Ta muốn sống sót đi ra!
Sau tiếng gầm này, Diệp Thành vung quyền đánh Diệp Thành màu đen huyết cốt tung bay.
Tình hình chiến trận đã thay đổi, sức chiến đấu của Diệp Thành màu đen trì trệ, liên tục bị Diệp Thành trấn áp, tuy đòn tấn công của hắn ta quyết liệt nhưng vẫn bị Diệp Thành liên tục đẩy lùi.
Diệp Thành không tiến giới nhưng quả thực hắn đã niết bàn lột xác, không phải tu vi của hắn thay đổi mà là tâm cảnh của hắn thay đổi.
Đây là sự lột xác vô hình, hắn đóng nhiều vai trò khác nhau, mỗi vai là một trách nhiệm, mỗi trách nhiệm sẽ là chấp niệm, chấp niệm lớn mạnh sẽ chống đỡ hắn đứng vững, cho dù đối mặt với bản thân khác của mình cũng có thể chiến đấu.
Ta phải sống!
Tiếng gầm thét của hắn như bị tâm thần, đó là chấp niệm được nâng đỡ bởi tình cảm, hắn phải sống sót.
Bùm! Bùm!
Tiếng nổ vang lên từ hai đầu Đông Tây của hư thiên, hai người cùng tế ra Hỗn Độn Thế Giới.
Cả hai đang tranh hùng trên hư thiên, lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh làm trung gian, chiến đấu đến chết, không ai làm gì được ai, dù là ai lùi lại cũng sẽ bị ngoại đạo pháp tướng của đối phương đè bẹp hồn bay phách tán.
Không được thua! Không được thua!
Nước mắt lăn dài trên mặt Diệp Thành, hắn cắn răng hét lên.
Mặc dù sức chiến đấu của Diệp Thành áp đảo Diệp Thành màu đen, nhưng tinh khí và chân nguyên của hắn bị đầm vô vọng hút mất, sự thiếu sót này vừa vặn trở thành con cờ đối kháng của Diệp Thành màu đen và hắn.
Chiến đấu đến giờ chính là dựa vào điều này để quyết định, nếu ai yếu hơn một chút chắc chắn sẽ bị đối thủ đè bẹp.
“Nhìn thấy mà đau lòng!”, Phục Nhai đứng trước bức màn nước trong đại điện ở Thiên Huyền Môn, bàn tay vô thức siết chặt phát ra tiếng vang răng rắc, lão rất muốn tới đó cho Diệp Thành màu đen kia một chưởng, giúp Diệp Thành ra khỏi đầm vô vọng.
“Dù thắng hay thua cũng đều là số của hắn”, Đông Hoàng Thái Tâm bên cạnh vẫn ung dung, nhàn nhã lật giở cuốn sách cổ.
“Ta đau lòng!”, Phục Nhai không khỏi thở dài.
“Ta cũng đau lòng, nhưng…”
“Ấy ấy ấy?”, Đông Hoàng Thái Tâm còn chưa nói xong đã bị tiếng hô của Phục Nhai cắt ngang, lão ta chỉ vào màn nước huyễn ảo, vẻ mặt kinh ngạc không biết nên dùng từ gì để hình dung cảnh tượng bên trong.
“Ồn ào”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ cau mày, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh trong màn nước, bà ta cũng đứng bật dậy.
Chẳng trách họ lại ngạc nhiên đến vậy, bởi vì cảnh tượng trong đầm vô vọng quá gây sốc.
Nhìn từ xa, Diệp Thành đang đối kháng với Diệp Thành màu đen, trong cơ thể hắn bước ra từng bóng người hư ảo, đó là Tạ Vân, Tư Đồ Nam, Tịch Nhan, Sở Huyên, Sở Linh, Hạo Thiên Huyền Chấn…
Cảnh tượng đó rất kỳ lạ, những người có quan hệ với Diệp Thành đều liên tiếp bước ra khỏi cơ thể hắn.
Mặc dù họ chỉ là ảo ảnh, tuy sức chiến đấu của họ gần như bằng không, nhưng số lượng của họ bao phủ bầu trời, số lượng áp đảo tuyệt đối đủ để phá vỡ cục diện bế tắc giữa hắn và Diệp Thành màu đen lúc này.
“Thật… Thật không thể tin được”, Phục Nhai cũng há hốc miệng, vô thức nuốt nước bọt ừng ực.
“Dùng tình cảm hoá thành người”, Đông Hoàng Thái Tâm thì thầm, lời nói mang theo hàm ý sâu xa, trong đôi mắt xinh đẹp loé lên vẻ ngạc nhiên: “Cực đạo đế thuật, không ngờ tiểu tử này lại liên kết được hư ảo với hiện thực”.
“Là… Là sao vậy?”, Phục Nhai ngơ ngác nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.
“Ngươi có biết chiến thần Hình Thiên không?”, Đông Hoàng Thái Tâm hít một hơi thật sâu.
“Người dưới cảnh giới Đại Đế đầu tiên, không ai không nhớ!”, Phục Nhai cảm thán rồi lại nhìn Đông Hoàng Thái Tâm, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc: “Nhưng vậy thì liên quan gì đến Diệp Thành?”
“Vậy ngươi có biết khi đại chiến chư thiên, vị Đại Đế Dị Vực ấy bị ai giết không?”
“Khi đó ta mới chỉ ở cảnh giới Chân Dương, làm sao biết được”, Phục Nhai ho khan.
“Chính là bị Hình Thiên giết”, Đông Hoàng Thái Tâm nói nhỏ.
“Không thể nào”, Phục Nhai chợt quay đầu lại: “Hình Thiên đã chết trận lâu rồi, sao có thể còn sống được?”
“Không tin được đúng không? Nhưng đó là sự thật”, Đông Hoàng Thái Tâm hít sâu một hơi: “Hình Thiên quả thực đã chết, sở dĩ lại xuất hiện là do có người liên kết hư ảo với hiện thực, gọi ông ấy từ trong hư ảo ra, sức chiến đấu của ông ấy không yếu hơn trạng thái đỉnh phong của chiến thần năm xưa”.
Phục Nhai như hoá đá, bí mật này hoàn toàn lật đổ sự nhận thức của lão về tu đạo.
“Không chỉ chiến thần Hình Thiên được gọi từ hư ảo ra hiện thực mà còn có lôi thần và hoả thần”, Đông Hoàng Thái Tâm cất giọng đều đều nhưng ánh mắt đầy kính phục: “Ai có thể ngờ được vì Chư Thiên Vạn Vực mà lại có người thi triển cực đạo đế thuật, thỉnh chư thần hồng hoang tái xuất thế gian”.
“Liên kết hư ảo với hiện thực”, tim Phục Nhai đập thình thịch, lão ta nhìn Đông Hoàng Thái Tâm với vẻ mặt kinh hoàng: “Ai đã thi triển thần thông nghịch thiên đó vậy?”
“Không biết”, Đông Hoàng Thái Tâm bình tĩnh nhìn về phía màn nước, ánh mắt nhìn vào Diệp Thành: “Hắn sử dụng tình cảm để liên kết hư ảo với hiện thực, giống hệt với cực đạo đế thuật đó, còn có đạo Chân Hoan của Diễm Phi, đều mang ý nghĩa sâu xa, nếu thấu hiểu cặn kẽ thì sao chúng ta phải sợ Thiên Ma Dị Vực”.
“Đạo không có điểm dừng mà!”, Phục Nhai không thể bình tĩnh nổi, lão ta lại nhìn về phía màn nước, thanh niên với bóng lưng gầy gò ấy thật sự đã mang lại cho lão quá nhiều điều bất ngờ.
“Ta dường như đã thấy một thiếu niên Đại Đế đang quật khởi”, Đông Hoàng Thái Tâm hít sâu một hơi.
Dưới cái nhìn của hai người, trong đầm vô vọng, bên cạnh, sau lưng, phía trước Diệp Thành đều là người.
Đó là từng khuôn mặt quen thuộc, có huynh đệ, đồ nhi, người thân, sư phụ, thê tử của hắn, họ lấy hắn làm trung tâm, xếp hàng khắp trong hư thiên tối tăm.
Giúp ta!
Hai mắt Diệp Thành đầy máu và nước mắt, hắn dùng chút sức lực cuối cùng để chiến đấu.
Dứt lời, tuy những bóng người rợp trời ấy không nói nhưng lại nắm tay nhau, truyền từng chút sức mạnh cho nhau, cuối cùng truyền đến cho Sở Huyên và Sở Linh ở gần Diệp Thành nhất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!