Vân Nhược Cốc yên ả và thanh bình.
Trên mặt đất rải rác hoa tuyết và hoa đào, Diệp Thành vẫn đang ngủ say.
Nhưng hắn ngủ không yên chút nào, mặt mày tái nhợt, trán đổ mồ hôi lạnh, vẻ mặt đau đớn khó giải thích, có vẻ như gặp ác mộng khiến người hắn run lên không ngừng.
Đến khi Thiên Ma chiến Thất Sát, sẽ là lúc chư tiên khai chiến!
Đột nhiên những lời này lại vang lên bên tai hắn, giống như ma chú quấn lấy hắn, khiến thần chí của hắn hơi hỗn loạn.
Giết!
Trong cơn đau, hắn như nghe thấy tiếng hô giết rung chuyển đất trời, mỗi tiếng hét đều cuồng loạn, mỗi tiếng gào đều như sấm sét, với tu vi định lực của hắn mà cũng thấy đinh tai nhức óc.
Ở một nơi nào đó, hắn như lại nhìn thấy Tiên giới hư ảo và bao la.
Thần ma đang đại chiến, liên tục có người đổ máu trên hư thiên, lại không ngừng có người bay lên cửu tiêu, trước sau liên tục, vô cùng thảm khốc, máu tươi nhuốm đỏ cả đất trời bao la.
Vẫn là bàn tay ngọc óng ánh ấy che phủ bầu trời, từ cửu tiêu hư vô giáng xuống nghiền nát bầu trời, đất đai sụp đổ, như muốn huỷ diệt thế giới, bất cứ nơi nào nó đi qua sinh linh vạn vật đều hoá thành tro bay.
Trên mặt đất, vô số người đang gầm thét, dù là người, thần tiên hay ma đều đánh ra thần thông vô song trong khoảnh khắc, chỉ để ngăn cản bàn tay ngọc trong suốt đang hạ xuống từ trên trời ấy.
Nhưng bàn tay ấy quá cường đại, bóng người phủ kín bầu trời còn chưa thực sự lên tới thiên tiêu đã bị uy áp cái thế nghiền nát thành huyết vụ, thân thể xác thịt tan nát, nguyên thần mất đi, hoàn toàn tan thành may khói, thế giới rộng lớn đã trở thành địa ngục máu tanh.
Trời đất im lặng, im lặng đến đáng sợ.
Hắn lại nhìn thấy hình bóng đẫm máu ấy, mặc áo giáp đã vỡ, tay cầm chiến mâu gãy, bước đi loạng choạng.
Giết Nhược Hi!
Giết Nhược Hi!
Hai mắt người ấy đầy máu và nước mắt, giọng nói khàn khàn mang theo đau thương và khẩn cầu.
Hự…
Diệp Thành đang ngủ bỗng ôm đầu kêu lên đau đớn, cảm giác đầu sắp vỡ tung.
Nương! Nương!
Bỗng nhiên hắn như nghe thấy tiếng gọi trẻ thơ.
Nhược Hi!
Trong tiềm thức, hắn nghe được đó là ai, hai mắt mở bừng, hắn choàng dậy trên nền tuyết.
Đập vào mắt hắn là trời tuyết trắng xoá, hắn nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé lúc này đang dùng hai tay lay mạnh Sở Huyên ngủ say.
Huyên Nhi!
Diệp Thành vội vàng đứng dậy, bước tới.
Sở Huyên ngủ rất say, không hề bị tiếng gọi của Nhược Hi đánh thức.
Vẻ mặt Diệp Thành khó coi, phóng một chỉ vào đầu mày của Sở Huyên, hắn quá rõ Hồng Trần mạnh cỡ nào, Sở Huyên thậm chí còn không đỡ nổi một chiêu của ông ta, bây giờ cô nằm ở đây khả năng cao là đã gặp chuyện.
Vài giây sau hắn từ từ thu tay về, thở phào một hơi, Sở Huyên chỉ ngất đi chứ không bị thương, điều này khiến hắn rất khó hiểu, không ngờ Hồng Trần lại không ra tay với Sở Huyên.
“Đại ca ca!”
Bé con sợ hãi trốn trong vòng tay của Diệp Thành.
“Đừng sợ!”
Diệp Thành vừa an ủi cô bé vừa nhìn quanh mọi hướng, những gì hắn có thể thấy là tuyết trời trắng xoá và hoa đào tung bay, không hề có bóng dáng Hồng Trần, cũng không có dấu vết đánh nhau.
Đi rồi ư?
Diệp Thành lẩm bẩm, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt.
Nghĩ đến Hồng Trần, toàn thân hắn đều đổ mồ hôi lạnh.
Cho dù đối mặt với mấy triệu tu sĩ hắn cũng không hề sợ, nhưng khi đối mặt với Hồng Trần, hắn lại sợ.
Hồng Trần thật sự quá mạnh, mạnh đến mức khiến tim hắn run sợ, bây giờ nghĩ lại cảnh nhất chỉ của ông ta đâm xuyên đầu mày của mình, cơ thể hắn vẫn run lên, bởi vì hắn thật sự cảm nhận được cái chết.
Hắn không biết vì sao Hồng Trần lại đi, càng không biết sau khi mình ngất trong Vân Nhược Cốc đã xảy ra chuyện gì.
Chuyện đêm nay thật sự quá kỳ lạ, sự xuất hiện của Hồng Trần trong truyền thuyết, thực lực của ông ta khiến người khác run sợ, mà kẻ mạnh có thần thông thông thiên như thế đến đây lại chỉ với mục đích giết cô nhóc người phàm.
Nhắc đến Nhược Hi, hắn lại nhìn cô bé trong vòng tay mình.
Hắn lại hơi nheo mắt, một lần nữa quan sát nền tảng bản mệnh của Nhược Hi, hắn rất chắc chắn cô bé chỉ là người phàm.
“Hồng Trần, rõ ràng cô bé chỉ là người phàm, ông giết cô bé vì mục đích gì?”, Diệp Thành tự lẩm nhẩm một mình.
Bất giác hắn nhớ lại mộng cảnh lúc trước, câu ‘giết Nhược Hi’ liên tục vang lên trong tâm trí hắn, Hồng Trần muốn giết Nhược Hi, người đó cũng muốn giết Nhược Hi, rốt cuộc Nhược Hi có lai lịch gì?
Hắn không chắc có phải Nhược Hi trong lòng mình không, nhưng có lẽ không phải, vì cô bé thực sự chỉ là người phàm.
“Không đúng”, nghĩ một lúc Diệp Thành như nghĩ tới điều gì.
“Mình không có Tiên Luân Nhãn, cũng không vào Tiên Hư giới, tại sao vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu trong Tiên Hư giới ấy?”, hắn cau mày nói nhỏ: “Còn nữa, Thiên Ma giết Thất Sát là gì?”
Quá nhiều bí mật liên quan đến Hồng Trần chưa được giải đáp, bởi vì mộng cảnh kỳ lạ và câu nói hư ảo khiến tâm trí hắn bị phủ hết tầng sương mù này tới tầng sương mù khác, không tìm ra đầu mối.
Khụ khụ…
Khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì Sở Huyên ho lên vài tiếng, cô day đầu mày ngồi dậy, đầu tiên là ngơ ngác nhìn xung quanh sau đó mới mờ mịt nhìn Diệp Thành: “Sao… Sao ta lại ngủ ở đây?”
Nghe vậy, Diệp Thành vô thức quan sát Sở Huyên một lượt từ đầu đến chân, thấy cô không nói dối thì không khỏi nhíu mày, lòng thầm nói: “Lẽ nào Sở Huyên không gặp Hồng Trần? Vậy tại sao cô ấy lại ngất ở đây?”
“Kỳ lạ thật”, Sở Huyên vẫn day đầu mày, nói nhỏ.
“Không nên như vậy chứ!”, Diệp Thành sờ cằm, vẫn nhìn Sở Huyên từ trên xuống dưới.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!