Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Nương ơi, sao lại nhiều người thế! 

 Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, tiếng nói khe khẽ của Tiểu Nhược Hi vang lên, đôi mắt cô bé to tròn chớp chớp, cô hiếu kì nhìn từng đoàn người đông nghịt. 

 Sở Huyên không nói gì, cô chỉ nghiêng đầu sang nhìn Diệp Thành. 

 Vẻ mặt của Diệp Thành có phần kì quái, cho dù tiếp đón mình thì cũng không cần thiết phải phô trương thế chứ. Đại quân của cả Thiên Đình lôi ra hết thế này, ai biết thì còn nghĩ là để đón người, ai không biết lại tưởng bọn họ chuẩn bị đi đánh nhau. 

 Không thể phủ nhận các thế lực lớn ở Bắc Sở đã biết được tin này, lúc này bọn họ đang căng thẳng chuẩn bị chiến đấu. 

 “Ấy?”, Tạ Vân nhìn thấy Tiểu Nhược Hi trong lòng Sở Huyên thì giật mình. 

 “Mới…mới có mười mấy ngày mà con đã lớn thế này rồi sao?”, Tư Đồ Nam tặc lưỡi. 

 “Các vị, ta…”, Diệp Thành còn chưa kịp vuốt lại mái tóc đã bị một bàn tay lôi tới. 

 “Tiểu nha đầu này thật nhanh nhẹn”, Man Sơn sau khi lôi Diệp Thành sang một bên thì cứ thế chăm chú nhìn Tiểu Nhược Hi trong lòng Sở Huyên với đôi mắt to lồ lộ như chuông đồng. 

 “Nào, nào, để ta ôm nào”, hắn giơ tay ra, cứ thế giơ đôi bàn tay to kệch ra, Tiểu Nhược Hi còn không to bằng một bàn tay của hắn. 

 “Ôm cái con khỉ, đừng làm đứa bé sợ”, Ngô Tam Pháo đạp cho hắn một cái sau đó chỉnh lại cổ áo ghé đến, hắn còn chưa kịp nói gì đã bị Ngưu Thập Tam ở phía sau lôi lại. 

 “Nào nào, gia gia ôm con”. 

 “Cái khuôn mặt này sao mà hồng hào đáng yêu thế chứ?” 

 “Đáng…đáng ngại lắm, được chưa nào?”, nhìn cả toán người vây lại phía Sở Huyên, Diệp Thành vừa bò dậy đã giật giật khoé miệng, có vẻ như hôm nay hắn mới là nhân vật chính. 

 “Nào nào, lần lượt từng người”, phía sau vang lênt iếng hô, nếu nghe kĩ thì đó chính là giọng của Hùng Nhị, tên này vặn thân hình béo mập chạy nhanh tới. 

 Nghe tiếng, Diệp Thành vô thưc quay đầu thế rồi đối đầu với hắn là cây gậy răng sói to kệch. 

 Đã quá! 

 Đường đường là Thánh Chủ Thiên Đình mà lại bị đánh nằm bò dưới đất. 

 Cảnh tượng tiếp theo đó thì không thể nào chấp nhận nổi, cả đám súc sinh cứ thế xông đến, vả lại trong tay tên nào tên nấy đều đang đặt lên một tên, sau đó chúng ấn Diệp Thành xuống đất đánh tới tấp khiến mặt mũi hắn bầm dập. 

 Hiện trường chìm vào hỗn loạn, một đám vây quanh Sở Huyên và Tiểu Nhược Hi, một đám vây quanh đánh đập Diệp Thành trông vô cùng sôi nổi. 

 “Phong cách của Thiên…Thiên Đình cũng thật cứng rắn”, những kẻ thăm dò tin tức cho Bắc Sở đứng từ xa nhìn thấy cnahr tượng thiên địa hỗn loạn này thì chỉ biết trợn tròn mắt, khoé miệng giật giật liên hòi. 

 Thánh Chủ Thiên Đình uy danh thiên hạ, vài triệu tu sĩ còn bị đánh tới tấp không còn đường quay về, ấy vậy mà hắn lại bị một đám súc sinh ấn xuống đất đánh bầm dập, cảnh tượng này khiến người ta không khỏi kinh hồn bạt vía. 

 “Xem…xem ra chúng ta nghĩ nhiều rồi”, có người ho hắng nói, “đại quân Thiên Đình ra ngoài chỉ là để đón người”. 

 “Hành sự vẫn nên cẩn trọng thì hơn”, có lão bối tu sĩ vuốt râu, “mọi thứ vẫn phải cẩn trọng, khó tránh đây chỉ là kế sách của Thiên Đình hòng đánh lừa chúng ta, nếu như bị đánh tới mức trở tay không kịp mới là đen đủi”. 

 Cảnh tượng hỗn loạn cứ thế dần kết thúc trước sự chứng kiến của những tên thăm dò. 

 Về nhà thôi! 

 Không biết là ai lên tiếng, đại quân của Thiên Đình di chuyển quay về về Nam Sở. 

 Còn Thánh Chủ Thiên Đình uy danh thiên hạ thì cứ thế bị đám Tạ Vân, Hổ Oa cả hai mươi mốt người lôi đi, cả đám súc sinh chẳng biết nặng nhẹ gì, suýt chút nữa thì đánh chết cả Diệp Thành. 

 Không lâu sau đó, Nam Sở liền có buổi tiệc thịnh soạn nhất từ trước đến nay do Thiên Đình tổ chức. 

 Nhìn từ trên cao xuống có thể thấy toàn người là người, tam tông cửu điện tám mươi mốt môn đều bày đầy bàn rượu, mùi rượu thơm nồng bay khắp cả Nam Sở, đến cả các nước ở thế giới người Phàm ở Nam Sở cũng ngưng chiến nghỉ ngơi, hoàng đế các nước đại xá thiên hạ, mở kho lương thực, đây là một cảnh tượng phồn vinh thịnh vượng. 

 Bên ngoài Nam Sở, những người dò la tin tức của Bắc Sở đều truyền tai nhau. 

 Nhìn từ xa, bọn họ có thể thấy các cửa thành đều rộng mở, người của Thiên Đình đang uống rượu chúc tụng nhau, trên tường thành không thấy một ai. 

 Nhưng dù là vậy thì bọn họ vẫn cảm thấy khác thường, không dám sơ suất. 

 Đây là uy thế, uy thế chỉ thuộc về Thiên Đình ở Nam Sở, mặc dù cửa thành rộng mở, tất cả mọi người đều đang ăn mừng nhưng các thế lực ở Bắc Sở đều không dám tiến đánh về phía Nam vì bọn họ thực sự bị giết đến mức run sợ rồi. 

 Uống! Uống! 

 Trên linh sơn của Hằng Nhạc Tông, Diệp Thành cầm vò rượu, hắn uống sảng khoái, mặt mày sưng vù, người chao đảo lắc lư, trông thật khôi hài. 

 Nếu nói về Hùng Nhị và Tạ Vân thì chúng cũng phối hợp rất ăn ý, một đám súc sinh tên nào tên nấy không dùng linh lực giải rượu, ấy vậy mà tửu lượng lại khiến các lão bối khác phải kinh ngạc. 

 Nhìn Diệp Thành phóng túng và gần gũi như vậy, tất cả đều ngỡ rằng Diệp Thành năm đó đã trở lại. 

 Thế nhưng tất cả mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, bọn họ ăn mừng vui chơi thoả thích như vậy là vì để cố gắng che giấu đi sự mệt mỏi và bao nhiêu thời gian đã bỏ lỡ trong những năm tháng vừa qua. 

 Có tu vi như hiện tại, có địa vị như hiện tại, có kinh nghiệm trong những năm vừa rồi nên cảm xúc của hắn đã thay đổi nhiều, có điều trong tiềm thức của hắn, hắn vẫn muốn quay về trước kia, làm một đệ tử bình thường, có thể không vì gánh nặng trên vai mà đau đầu, cũng không phải xót xa vì những chuyện dại dột chốn phàm thế. 

 Uống! 

 Mọi người đều phối hợp rất ăn ý, bao nhiêu năm rồi, hiếm khi bọn họ mới tụ tập được một bữa, mặc dù là tu sĩ nhưng bọn họ cũng biết mượn rượu giải sầu. 

 Buổi tiệc rượu cứ thế diễn ra ba ngày ba đêm. 

 Tới đêm thứ tư, những người ở Thiên Đình mới lảo đảo rời đi. 

 Diệp Thành bị Sở Huyên và Sở Linh lôi về Ngọc Nữ Phong. 

 Tất cả mọi người đều có suy nghĩ ngầm giống nhau, như Trương Phong Niên, ông ta đã dọn ra khỏi Ngọc Nữ Phong tới Trương Phong Dương, Tịch Nhan và Hổ Oa cũng không về lại Ngọc Nữ Phong, Thượng Quan Ngọc Nhi, Lạc Hi về cơ bản cũng hiểu chuyện, không về Ngọc Nữ Phong làm phiền một nhà bốn người bọn họ. 

 Phù! 

 Quay về Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành dùng linh lực giải rượu, hắn ngồi trên đỉnh núi nhìn khắp Hằng Nhạc. 

 Cảm giác được trở về nhà thật là thích, hắn hít vào một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn Ngọc Nữ Phong và Hằng Nhạc Tông, mỗi một đỉnh núi, mỗi một cung điện lầu các, mỗi nhành hoa ngọn cỏ đều hết đỗi thân thương. 

 Hiện giờ Sở Huyên đã trở về, hắn cũng đã trở về, ba năm trôi qua bọn họ lại quay về đây, mọi thứ giống như thuở đầu, sự thay đổi của thời gian như mới chỉ hôm qua, chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng không chân thực vậy. 

 Nghĩ gì vậy? 

 Sở Huyên bước tới, cô ngồi bên trái hắn, Sở Linh ngồi bên phải hắn, Tiểu Nhược Hi ngả vào lòng hắn, cả bốn người như một gia đình trông thật đầm ấm. 

 “Còn nhớ khi ta vừa tới Ngọc Nữ Phong, cả hai người không thiếu lần đánh ta”, khi Diệp Thành nói, khuôn mặt hắn mang theo vẻ dịu hiền. 

 “Hiện giờ chúng ta không đánh lại ngươi đâu”, hai người chép miệng kéo tay hắn, ngả đầu vào vai hắn khẽ nói: “Ai mà ngờ một tiểu tu sĩ năm xưa nay đã trở thành tu sĩ mạnh cái thế, vượt qua cả hai vị sư bá của hắn chứ?” 

 “Trải qua sinh li tử biệt mới thật sự hiểu được an yên đáng giá thế nào”, Diệp Thành mỉm cười có phần thê lương, từng lọn tóc bạc của hắn đều mang thoe dấu vết hồng trần. 

 “Cho nên cái ngươi gây dựng là giang sơn, và cái mà chúng ta cần là sự thái bình”. 

 “Làm gì có thái bình thực sự”, Diệp Thành cười tự giễu, “thế gian này có dã tâm thì sẽ có giảo biện, có dã tâm thì sẽ có đấu tranh, vương triều thịnh thế rồi cuối cùng sẽ tới ngày tan rã, ví dụ như Đại Sở Hoàng Tộc năm xưa, ví dụ như Thiên Đình ngày nay, hàng chục triệu năm sau khó mà tránh khỏi kiếp số, đây chính là hồng trần”. 

Nhấn Mở Bình Luận