“Diệp Thành không phải người lấy thế ép người, tiền bối có điều gì khó xử xin cứ nói”, Diệp Thành mỉm cười.
“Tinh… Tinh Nhi là Thánh… Thánh nữ của Tinh Nguyệt Cung”, cuối cùng Tinh Nguyệt cung chủ cũng cắn răng nói ra: “Chắc Thánh chủ cũng biết quy định của Tinh Nguyệt Cung, khi đã được chọn làm Thánh nữ thì… thì không được kết hôn”.
“Còn gì nữa ạ?”, Diệp Thành vẫn cười.
“Hắn… Hắn là đạo thân”, Tinh Nguyệt cung chủ nhìn đạo thân Tinh Thần: “Có thể tiêu tán bất cứ lúc nào”.
“Nếu hắn không phải đạo thân thì sao?”
“Không phải đạo thân?”
“Ta đã trả lại tự do cho hắn”, Diệp Thành từ tốn trả lời: “Hiện tại hắn đã là người tự do”.
“Điều này…”, Tinh Nguyệt cung chủ và các trưởng lão của Tinh Nguyệt Cung nhìn nhau và đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Thành đã thay đổi.
Trả lại tự do cho đạo thân, điều này có nghĩa là Diệp Thành đã tự chém một đao? Chỉ vì một đạo thân?
Mọi người đều biết tự chém một đao rất có thể sẽ là chướng ngại lớn nhất trên con đường tu luyện của Diệp Thành sau này, đây là một thiếu sót không thể bù đắp. Đây chính là sự quyết đoán của Thánh chủ Thiên Đình phải không?
“Tiền bối, hai người họ yêu nhau, Diệp Thành cũng chân thành tới đây, hy vọng Tinh Nguyệt Cung có thể tác thành cho mối nhân duyên này”, khi mọi người còn đang sửng sốt thì Diệp Thành đã lại lên tiếng, ánh mắt của Thánh chủ Thiên Đình chưa bao giờ chân thành như lúc này.
“Thánh chủ, có thể cho chúng ta trao đổi một lúc được không?”, Tinh Nguyệt cung chủ thử thăm dò ý Diệp Thành.
“Đương nhiên là được”, Diệp Thành cười mỉm, hắn đứng dậy đi ra khỏi đại điện: “Ta đi dạo một vòng, các tiền bối cứ từ từ bàn bạc, không vội”.
Hắn ra khỏi đại điện, phía Tinh Nguyệt cung chủ lúc này mới thả lỏng, cảm thấy sống lưng toát mồ hôi lạnh.
Nhất là Tinh Nguyệt cung chủ, đến giờ bà vẫn choáng váng, không biết ai cho bà dũng khí để nói ra những lời từ chối vừa nãy, phải biết rằng bất kỳ lời nói nào cũng có thể mang lại tai hoạ lớn cho cả Tinh Nguyệt Cung.
Diệp Thành ra khỏi đại điện, đi lang thang trong Tinh Nguyệt Cung.
Nơi đây đâu đâu cũng có thể thấy nữ đệ tử, cũng chính vì vậy mà trong không khí toàn là hương thơm của nữ nhân.
“Bái kiến Thánh chủ!”
Diệp Thành đang đi thì một giọng nữ rụt rè vang lên khiến hắn không khỏi dừng bước.
Khi quay sang, hắn thấy một nữ đệ tử tướng mạo bình thường đang chắp tay hành lễ với mình.
“Tu luyện đi!”
Giọng Diệp Thành ấm áp như gió xuân, hắn cố gắng kiềm chế bớt uy áp của mình.
Nữ đệ tử cười kia hơi mất tự nhiên, hai má ửng hồng, đến khi phản ứng lại mới vội vàng xoay người.
“Đợi đã!”
Cô vừa đi được hai bước thì nghe thấy tiếng gọi của Diệp Thành ở phía sau.
Tuy hơi lấy làm lạ nhưng nữ đệ tử ấy vẫn lật đật quay lại, chỉ là không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thành.
Diệp Thành hơi nheo mắt nhìn nữ đệ tử đó, chính xác hơn là nhìn miếng ngọc bội mà cô đeo bên hông. Ngọc bội ấy có hình dạng khác lạ, giống miếng ngọc bị vỡ hơn, nhưng màu sắc lại sáng ngời, trong suốt như pha lê không có tì vết.
“Thánh… Thánh chủ?”
Nữ đệ tử bị nhìn chằm chằm thì hoảng sợ, vô thức gọi một tiếng.
Diệp Thành không trả lời, mà lấy từ trong túi ra một mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm.
Mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm này là hắn lấy được sau khi đánh bại Tề Dương năm xưa, khi ấy không thấy có gì lạ nhưng hắn biết mặt dây chuyền này rất không đơn giản.
Mà sở dĩ hắn nhìn chằm chằm miếng ngọc bội của nữ đệ tử kia là bởi vì ngọc bội ấy và mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm trong tay hắn có cùng một loại khí tức bí ẩn, hoặc có thể nói chúng vốn là một khối.
Ong!
Mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm rung lên, mà miếng ngọc bội bên hông nữ đệ tử kia cũng rung lên, chúng đều sáng lên thần hoa.
“Hế?”, nữ đệ tử khẽ hô lên, hơi ngạc nhiên nhìn miếng ngọc bội trên hông mình: “Ta chưa thấy ngươi phát sáng bao giờ luôn đấy”.
“Ngọc bội này của cô từ đâu mà có vậy?”, Diệp Thành cất mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm đi, khẽ cười nhìn nữ đệ tử.
“Nhặt… Nhặt được ạ”, nữ đệ tử lật đật trả lời: “Nó rất kỳ lạ, đeo trên người có tác dụng ổn định tinh thần đó”.
“Đúng là có tác dụng ổn định tinh thần”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn đeo nó mấy năm nay cũng có cảm giác này, nhưng hắn cũng biết lai lịch thật sự của miếng ngọc bội này và mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm không chỉ có vậy.
“Nếu… Nếu Thánh chủ thích thì đệ tử tặng người”, nữ đệ tử gỡ ngọc bội xuống, dâng lên bằng hai tay, gò má thoáng ửng hồng.
“Ta sẽ không lấy không của cô”, Diệp Thành khẽ cười, phất tay lấy ra một viên linh châu có quầng sáng màu tím: “Đây là Định Thần Châu của Huyết Linh Lão Tổ, có tác dụng tôi luyện linh hồn”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!