Chương 14: Bẩn
Bịch!
Triệu Long bị đánh trúng vào mặt, hắn lảo đảo.
“Đây…đây…”, các đệ tử bên dưới chiến đài trợn tròn mắt, thời gian giao đấu trên chiến đài quá ngắn khiến bọn họ không kịp phản ứng lại, thậm chí bọn họ cũng không biết Triệu Long vì sao lại hồ đồ lơ đãng đến mức bị trúng một đạp của Diệp Thành.
“Diệp Thành, ngươi đáng chết”, trên chiến đài lập tức vang lên giọng nói phẫn nộ của Triệu Long.
Chỉ là hắn vừa đứng vững thì Diệp Thành đã đi tới.
“Giết”, khuôn mặt tôi độc của Triệu Long khiến người ta nhìn mà thảng thốt, hắn vung tay tung ra một đạo ánh sáng hình bàn tay.
“Chỉ toàn sơ hở”, Diệp Thành cười lạnh lùng. Hắn triển khai thế hổ vồ trong Thú Tâm Nộ né qua một chưởng của Triệu Long rồi nhanh chóng tới trước mặt Triệu Long.
“Bị ta tiếp cận thì ngươi xác định kết cục bi thảm đi”.
Giọng nói lạnh lùng vang lên trong không trung, máu trong người Diệp Thành chảy nhanh hơn bao giờ hết, gân cốt toàn thân vốn được kiểm soát sức mạnh thì lúc này bộc phát, một đòn tung ra nện thẳng vào đỉnh đầu Triệu Long.
Phụt!
Triệu Long ói ra cả miệng máu tươi. Một chưởng của Diệp Thành với uy lực không hề đơn giản.
“Ngươi…”
“Ta làm sao?”, Diệp Thành không cho Triệu Long cơ hội phản ứng, lại một lần nữa sát phạt về phía trước.
Hắn giống như con mãnh hổ hạ sơn, ra chiêu dị thường quyết đoán, lúc như mãnh hổ, lúc lại như vượn dữ, có lúc lại chẳng khác sư tử, lúc như sói xám. Các ngón đòn vồ, đập, lôi, kéo được tung ra liên tiếp, chân tay, đầu gối và vai cùng phối hợp nhuần nhuyễn, mỗi một bộ phận trên cơ thể đều trở thành vũ khí hung hãn, đánh đến mức Triệu Long liên tiếp lùi về sau, trên cơ thể chỉ toàn dấu tay dấu chân in hằn.
“Đây…đây là kiểu đánh gì vậy”, cảnh tượng trên chiến đài khiến các đệ tử đứng dưới xem mà thẫn thờ. Đả pháp của Diệp Thành hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của bọn họ.
Huyền thuật Hoa Lệ đâu? Chiêu thức Hoa Lệ Đâu? Hoàn toàn không có, những chiêu thức hắn dùng đều là thuật chiến đấu nguyên thuỷ nhất, nhưng lại là những thuật chiến đấu cơ bản nhất khiến Triệu Long phải chịu thiệt hết lần này đến lần khác.
A…!
Lúc này, trên chiến đài chỉ vang lên tiếng thét của Triệu Long. Không lâu trước đó, hắn ngông cuồng tự đại, xuất hiện với phong thái sư huynh khoe mẽ, lúc này lại trong bộ dạng hết sức thảm bại, khi đánh trực diện, một tu sĩ với tu vi ngưng khí tầng thứ sáu như hắn lại bị một tu sĩ mới ở tầng thứ nhất đánh bại.
Hừ!
Sau tiếng gầm như sói lang phá tan bầu không khí huyên náo bên dưới, Triệu Long sử dụng mật thuật, nắm đấm của hắn trở nên to lớn và hư ảo, khi ra tay còn phát ra âm thanh như tiếng sói hú.
“Thương Lang Chưởng”, trong ánh mắt của tất cả những người xung quanh như có ngọn lửa thiêu đốt rạo rực, giống như bọn họ đã từng thấy được sự lợi hại của huyền thuật mà Triệu Long từng sử dụng: “Không ngờ thủ toạ của Địa Dương Phong đến cả mật thuật cũng dạy cho Triệu Long rồi”.
“Chết đi”, vẻ mặt Triệu Long tôi độc, hắn giơ tay đánh về phía Diệp Thành.
Bôn lôi chưởng!
Nghe tiếng thét, Diệp Thành lại một lần nữa vung tay mạnh mẽ, giữa các ngón tay xuất hiện lôi điện, uy lực vừa mạnh mẽ lại bá đạo.
Bịch!
Khi quyền chưởng của hai bên giao nhau liền có âm thanh vang lên.
Phụt!
Tiếng phun máu lại vang lên, Triệu Long bị đánh đến mức lảo đảo lùi về sau.
“Sao…sao có thể”, vừa lùi về sau, Triệu Long lại nhìn Diệp Thành bằng con mắt không sao tin nổi. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng lực đạo khủng khiếp xuất hiện giữa các đầu ngón tay của Diệp Thành còn mạnh hơn hắn rất nhiều.
Thương Lang Chưởng là một trong những mật thuật hiếm có của Địa Dương Phong, được gọi với cái tên trứ danh là “công kích cường hãn”, với mật thuật này, hắn không biết đã đánh bại được bao nhiêu đệ tử ngoại môn rồi.
Thế nhưng hiện giờ hắn lại bị một tên đệ tử thực tập mới ở tầng ngưng khí thứ nhất đánh bại từ chính diện, đây là điều hắn không thể chấp nhận được.
Hắn ta là tu sĩ với tu vi ngưng khí tầng thứ nhất sao?
Lúc này không chỉ Triệu Long mà đến cả những đệ tử đứng dưới chiến đài cũng hoang mang thấy rõ.
“Tên tiểu tử này thật kỳ lạ”, bên dưới chiến đài vang lên giọng nói kinh ngạc.
“Sao? Còn đang đánh nữa sao?”, bên ngoài đám người, từng tốp người nhao vào, không cần nói cũng biết đây chính là những người đã rời khỏi chiến đài trước đó, lúc này chưa thấy bên chiến đài phân định thắng bại thì liền quay lại. Khi trông thấy Diệp Thành hiên ngang như vậy, bọn họ không khỏi sững sờ.
Chỉ là bọn họ đâu biết được nội hàm bên trong của Diệp Thành thâm hậu thế nào.
Ở Chính Dương Tông, khi còn ở tầng ngưng khí thứ ba, Diệp Thành đã từng giao đấu với yêu thú, với những tu sĩ với tu vi ngưng khí tầng bốn và những tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên, sau nhiều lần rèn luyện, khả năng chiến đấu thực tế của hắn mạnh hơn Triệu Long rất nhiều.
Lúc này, Diệp Thành lại có đan hải với dung lượng lớn, số lượng chân khí không hề ít hơn Triệu Long, cơ thể sau khi rèn luyện càng thêm mạnh mẽ và săn chắc hơn hẳn Triệu Long, ngoài ra hắn còn có Thú Tâm Nộ bá đạo với kỹ thuật chiến đấu gần cho nên trận quyết đấu này ngay từ đầu được định sẵn Triệu Long sẽ là kẻ thảm bại rồi.
A…
Chiến đài chỉ toàn tiếng hét của Triệu Long, thế nhưng cho dù hắn có điên cuồng kêu gào thế nào vẫn bị Diệp Thành kiểm soát.
“Kết thúc rồi”, sau khi hét lên một tiếng, Diệp Thành sải bước đi, hắn nhảy vọt người, thanh Thiên Khuyết hung hãn bá đạo được hắn giơ qua đỉnh đầu, tư thế vững chãi như núi, chiêu thức dứt khoát nhanh nhẹn.
Thanh Thiên Khuyết dày dặn và nặng trịch kia chém vào không trung vang lên những tiếng kêu “vút, vút”.
Thấy vậy, mặt Triệu Long tái mét, hắn hoang mang giơ thanh kiếm của mình lên chắn đỡ, đẩy chân khí vào thanh kiếm.
Keng, keng!
Một kiếm của Diệp Thành chém vào thanh linh kiếm kia.
Bịch!
Một khắc trước, Triệu Long hãy còn đứng thẳng, sau khi bị chém, hắn quỳ phịch xuống đất, thậm chí hắn còn nghe rõ tiếng xương cánh tay của mình đang gãy.
Phụt!
Ngay sau đó, Triệu Long ói ra cả miệng máu tươi.
Tĩnh, bầu không khí yên tĩnh đến kỳ lạ.
Không lâu trước đó, bên dưới chiến đài còn vang lên tiếng xôn xao bàn tán, thế mà lúc này chỉ còn lại tiếng thở. Cảnh tượng trên chiến đài khiến bọn họ như hoá đá.
Triệu Long với tu vi ngưng khí tầng thứ lại bị một đệ tử thực tập ở tầng thứ nhất vung một kiếm khiến phải quỳ xuống đất.
“Ngươi thua rồi”.
“Không…không thể nào”, Triệu Long rít lên, đôi chân hắn run rẩy, hắn muốn đứng dậy nhưng lại bị Diệp Thành nắm chặt thanh kiếm kiểm soát cho không thể làm theo ý mình.
“Cái mạng của ngươi có thể kết liễu được rồi”, đáp lại Triệu Long là giọng nói lạnh như hàn băng của Diệp Thành.
Lúc này, tất cả những người đứng dưới chiến đài như sực tỉnh. Trận chiến này cược tính mạng!
“Đây…Diệp Thành không phải định giết Triệu Long thật chứ? Không phải chứ? Triệu Long là đệ tử của thủ toạ Địa Dương Phong, nếu trúng một kiếm thì hắn cũng không thể sống nổi nữa”.
“Có điều ta thấy bộ dạng của Diệp Thành lại như muốn giết chết Triệu Long vậy”.
“Ta là đệ tử của Địa Dương Phong, ngươi dám giết ta?”, Triệu Long như chưa ý thức được tình hình, hắn ngẩng đầu rít lên.
Cái gì mà cá cược, cái gì mà cược mạng, trong mắt hắn đều là trò cười. Mặc dù hắn thua nhưng không có nghĩa hắn phải nộp mạng vì hắn có chỗ dựa vững chắc đằng sau.
“Ngươi dám giết Triệu Long sư huynh, sư phụ sẽ không tha…tha cho ngươi”, bên dưới, những đệ tử tới trợ chiến của Địa Dương Phong lần lượt hét lên, thế nhưng vì kiêng dè thực lực của Diệp Thành nên không tên nào dám lên trên.
“Đã cược rồi thì hắn phải chết”, Diệp Thành lạnh giọng.
“Vị sư đệ này, cũng chỉ là cọ sát thôi, nên độ lượng với người khác”, giọng nói lãnh đạm vang lên, trong đám người có một nữ đệ tử liếc nhìn Diệp Thành.
Nữ đệ tử này có dung mạo tuyệt sắc, đôi mắt lanh lợi, mái tóc suôn mượt như thác đổ, bộ y phục trắng bay bay trong gió khiến cô đẹp như đoá liên hoa đang nở, những đệ tử nam xung quanh nhìn mà không khỏi rạo rực.
“Tô Tâm Nguyệt của Nhân Dương Phong”.
“Cô ấy đến rồi, vậy mà trước đó không thấy cô ấy”.
Diệp Thành ngiêng đầu nhìn Tô Tâm Nguyệt với ánh mắt tò mò: “Vị sư tỷ này, nếu như vừa rồi người thua là Diệp Thành tôi thì tỷ có nói như vậy không?”
“Dã tâm giết người của ngươi quá mạnh, khó thành chính quả”, thần sắc của Tô Tâm Nguyệt vẫn rất lãnh đạm. Mặc dù đứng trong đám người nhưng vẫn mang phong thái cao cao tại thượng, trong câu từ đã nói trước con đường tương lai của Diệp Thành.
“Ý của sư tỷ là bảo ta bỏ qua cho hắn?”, Diệp Thành nhếch miệng cười, cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ.
Cơn tức giận này của Diệp Thành không những bắt nguồn từ việc Triệu Long hại mấy người phía Trương Phong Niên mà còn vì Tô Tâm Nguyệt, vì khí chất của cô ta quả thật quá giống, quá giống với Cơ Tuyết Băng, vẫn là bộ dạng cao cao tại thượng đó, vẫn là trông thì như đang cảm thông nhưng lại chẳng hề thật lòng đó.
“Ta muốn ngươi quay về chính đạo, trừ phi phải…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!