Thái Hư Cổ Long thấy vậy thì sắc mặt lạnh lùng thấy rõ, lần trước ở Hải Vực, nữ tử tóc bạc đó cũng nhờ vào vòng xoáy bảy màu thoát thân.
Thập nhị thiên tự đại minh trận!
Tử Huyên dùng một tay kết ấn, cái lồng chọc trời xuất hiện, trấn áp cả thiên địa khiến cho vòng xoáy bảy màu đang xoay vần kia dừng lại mất một phút.
Thái Hư Tịch Diệt!
Thái Hư Cổ Long phất tay ngang trời khiến bầu hư thiên nứt ra từng tấc một, đó là một loại bí thuật không gian, tộc Thái Hư Cổ Long mạnh về không gian, đó là thái hư tịch diệt, là đại thần thông trong bí thuật về không gian.
Vì thái hư tịch diệt nên vòng xoáy bảy màu kia cứ thế dừng lại không xoay chuyển nữa.
Nữ tử tóc bạc kia cau mày, dùng một tay kết ấn, lại là đế pháp cực đạo khiến thiên địa tĩnh lặng.
Mở!
Tiên Luân Nhãn của Diệp Thành mở ra khiến thiên địa tĩnh lặng quay về trạng thái ban đầu.
Có điều trong giây phút đó, nữ tử tóc bạc lại bay vào vòng xoáy bảy màu kia.
Đứng lại!
Đôi mắt Diệp Thành đỏ ngầu, hắn giống như một đạo thần mang, vào giây phút cuối cùng kia vòng xoáy cầu vồng tiêu tán hắn đã bay vào trong đó, cùng với hắn còn có Thái Hư Cổ Long Tử Huyên và Đao Hoàng cùng Âu Dương Vương.
Rầm! Đoàng!
Ngay sau đó, hư thiên vang lên từng tiếng động rầm trời khiến phía Độc Cô Ngạo lần lượt ngẩng đầu tìm không ra được nơi khởi nguồn của những âm thanh này.
Đây là thế giới mờ mịt sương trắng, Diệp Thành và phía Thái Hư Cổ Long lần lượt hiện thân, từ khi vào đây cùng với nữ tử tóc bạc thì cảnh tượng trước mặt bọn họ là như vậy, không thấy bóng dáng nữ tử tóc bạc kia đâu.
“Không gian khác nhau”, Thái Hư Cổ Long nhìn tứ phía, sắc mặt khó coi vô cùng.
“Tại sao lại là không gian khác nhau?”, Đao Hoàng tỏ ra khó hiểu.
“Đó là một loại không gian vốn dĩ không tồn tại”, Tử Huyên khẽ giọng lên tiếng, “có thể nói là hư ảo hoặc có thể nói là không gian mà nữ tử tóc bạc kia tự nghĩ ra”.
“Thần thông mạnh quá”, cho dù là Đao Hoàng cũng không khỏi cảm thấy bất ngờ.
“Nói vậy thì chúng ta đang trong hư ảo rồi”, Âu Dương Vương trầm giọng.
“Trên lý thuyết thì là như vậy”.
“Có thể tìm được nữ tử tóc bạc kia không?”, Diệp Thành mở Tiên Luân Nhãn nhưng nhìn thấy thế giới mờ mịt sương trắng này, đừng nói là nữ tử tóc bạc, đến cả một con ruồi cũng không thể thấy.
“Cô ta đã không còn ở đây nữa”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng.
“Việc cấp bách, ra ngoài rồi nói”, Tử Huyên đáp lời.
“Phải mất chút thời gian’, Thái Hư Cổ Long lập tức ngồi khoanh chân ở không trung, hai tay chắp lại nhẩm niệm chú ngữ, đó là ngôn ngữ của tộc Thái Hư Cổ Long chuyên dùng, cho dù là mấy người phía Diệp Thành thì cũng nghe không hiểu.
“Đáng chết”, đôi mắt Diệp Thành đỏ ngầu, nắm tay nắm chặt đến mức bật cả máu, tính toán bao nhiêu, lại diễn một vở kịch đạt như vậy nhưng cuối cùng vẫn để cô ta chạy thoát, lần này để cô ta thoát thân không biết bao giờ mới tìm được lại.
“Ngươi yên tâm, trên người cô ta đã bị ta khắc ấn kí đế đạo”, Tử Huyên truyền âm cho Diệp Thành, “chỉ cần cô ta ra ngoài thì tìm cô ta không khó”.
“Hi vọng là vậy”, Diệp Thành hít sâu, nắm tay càng chặt hơn.
“Lần này không phải không có thu hoạch”, Tử Huyên khẽ giọng nói, cô đảo mắt nhìn thế giới mờ sương xung quanh, “đã biết cô ta có thể thay đổi không gian thì lần tới khai chiến chúng ta phải có bí thuật hoá giải”.
Tiếp sau đó, bên trong thế giới mờ sương chìm vào im lặng khá lâu.
Thái Hư Cổ Long vẫn ngồi khoanh chân ở đó, bên trong cơ thể hắn có một con rồng màu vàng kim hư ảo bay ra, không ngừng xoay tròn, tiếng gầm hùng hồn vang dội kéo dài không dứt, nơi nào mà âm thanh dội tới thì màn sương liên tục tản đi.
Bên ngoài thế giới, đại quân của Thiên Đình đã sát phạt tới choán lấp thiên địa, bọn họ đứng chật kín trong hư không, lúc này tất cả đang tập trung đi tìm người, thần thức tản ra vô tận nhưng lại không tìm thấy bóng dáng phía Diệp Thành đâu.
“Thật kì lạ”, Thượng Quan Huyền Tông cau mày, “không hề có lấy một dấu tích nào, đúng là khó hiểu”.
“Thần thông của nữ tử tóc bạc kia vượt xa dự đoán của chúng ta”.
“Có Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên, Đao Hoàng và Âu Dương Vương tiền bối có lẽ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu”, Thiên Tông Lão Tổ nói.
“Phụ thân”, tiếng gọi từ xa vang vọng tới, một đạo thần hồng rực rỡ rẽ trời bay tới, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Sở Linh Ngọc, cô di chuyển với tốc độ cực nhanh, vả lại sắc mặt còn có phần căng thẳng giống như đang mất đi món bảo bối nào đó vậy.
“Ngọc Nhi, sao con không ở Hằng Nhạc Tông mà đến đây?”
“Phụ thân có thấy Hồng Trần đâu không?”, Sở Linh Ngọc cứ thế ngắt lời Thiên Tông Lão Tổ, vừa nói cô vừa nhìn xung quanh với ánh mắt lo lắng như đang tìm kiếm.
“Hồng Trần?”, Thiên Tông Lão Tổ cau mày, “sao, Hồng Trần không ở Hằng Nhạc Tông sao?”
“Đột nhiên bay đi rồi”, Sở Linh Ngọc rõ vẻ sốt ruột, “con đi tìm cả chặng đường rồi tìm tới đây mà vẫn không thấy bóng dáng huynh ấy đâu”.
“Bay đi rồi?”, Thiên Tông Lão Tổ nheo mắt khiến Sở Linh Ngọc ở phía đối diện cau mày, “trước đó Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên phong ấn huynh ấy, là con hoá giải sao?”
“Không phải con”, Sở Linh Ngọc đáp lời sau đó lập tức bay về phía xa tiếp tục đi tìm Hồng Trần.
“Có vẻ như tự Hồng Trần phá được phong ấn rồi”, nhìn bóng dáng Sở Linh Ngọc bay về phía xa, Độc Cô Ngạo lãnh đạm nói, “Hồng Trần có khả năng chiến đấu ngang với nữ tử tóc bạc kia, là bậc thông thiên, những phong ấn bình thường không thể nào tồn tại lâu trên người hắn được”.
“Đừng đi đâu lung tung là tốt nhất”, Thiên Tông Lão Tổ tỏ vẻ lo lắng, ông ta vẫn luôn có cảm giác có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Rầm!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!