Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Rầm! Đoàng! Rầm! 

 Đại Sở tăm tối đăng rúng động, có hàng tỷ lôi chớp xoẹt qua. 

 Thiên Ma Đại Đế Xuất hiện giữa chốn hồng hoang, đế đạo pháp tắc bay lượn, mỗi một luồng đế đạo đều có khả năng trấn áp Vạn Cổ Thanh Thiên, Thiên Ma Đại Đế thân mặc chiến giáp đứng trong đó, uy lực trấn áp đất trời, như muốn thôn tính cả bát hoang, nhìn không rõ chân dung nhưng trong đôi mắt ông ta lại có cảnh tượng những vì sao huỷ diệt đang diễn hoá. 

 Đại Đế! 

 Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên run giọng, bọn họ thẫn thờ nhìn vào hư thiên rồi vô thức lùi về sau một bước, sắc mặt tái nhợt, cho dù với tu vi đạo hành và khả năng đoán định của bọn họ thì lúc này đôi bàn tay cầm kiếm cũng không khỏi run rẩy. 

 Đại Đế! 

 Mặc dù giọng nói của Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên rất khẽ nhưng Diệp Thành lại có thể nghe thấy rõ ràng. 

 Hắn cũng ngẩng đầu thẫn thờ nhìn bóng hình kia, giọng điệu run run, ánh nhìn kiên định cuối cùng trong đôi mắt cũng chợt biến mất trong chốc lát. 

 Đại Đế, đó là sự tồn tại thế nào, là chí tôn thiên hạ, đỉnh phong về đạo, kẻ thống trị vũ trụ vạn vật, đó là sự tồn tại vô địch trong chư thiên, trước mặt ông ta, hắn còn không có nổi tư cách bằng con kiến. 

 Lúc này không chỉ bọn họ mà đến cả những tu sĩ của Đại Sở cũng đều ngơ ngác nhìn vào thương không như thể có thể trông thấy bóng hình vững chãi trấn áp vũ trụ dù cách đó không biết bao nhiêu dặm. 

 Sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, thân hình run rẩy, bị uy lực kinh thế kia trấn áp đến mức sợ hãi. 

 Đại Sở! 

 Thiên Ma Đại Đế lên tiếng nhìn từ trên cao xuống thiên địa này, giọng nói mang theo uy nghiêm của một vị đế vương, mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng lại như vạn cổ lôi chớp, đôi mắt ông ta như thể có thể nhìn thấu cả chư thiên, nhìn thấy cả phía Đông Hoàng Thái Tâm của Thiên Huyền Môn. 

 Bại rồi! 

 Tử Huyên cười tự giễu, sát kiếm trong tay bỗng chốc rơi xuống. 

 Bại rồi! 

 Thái Hư Cổ Long cúi đầu, đâu còn sự cao ngạo, đại đế Thiên Ma là sự tồn tại ngang hàng cùng cấp với Thái Hư Long Đế. 

 Bại rồi! 

 Ánh mắt của tất cả mọi người ở Nam Sở ảm đạm đi nhiều, Đại Đế đã xuất hiện rồi, đừng nói là Thiên Huyền Môn, cho dù là Chư Thiên Vạn Vực thì cũng không thể tìm được ai có thể là sự tồn tại ngang bằng với Đại Đế. 

 Thiên địa chìm vào im lặng, một bầu không khí chết chóc hiện lên. 

 Tất cả mọi người như đều trông thấy điểm đến cuối cùng của sinh mệnh. 

 Đại Sở vẫn chưa thua! 

 Bầu không khí im ắng của thiên địa bị một tiếng gằn giọng phá vỡ, đó là Đông Hoàng Thái Tâm, bà ta đứng trên hư thiên, hai tay chắp lại thay đổi ấn quyết, đôi mắt hiện lên ánh nhìn kiên định trước nay chưa từng có. 

 Đại Sở vẫn chưa thua! 

 Toàn bộ người của Thiên Huyền Môn giống như phong bia đứng đó, bọn họ cũng sử dụng ấn quyết giống như Đông Hoàng Thái Tâm, tiên quang chói lọi khắp cơ thể đều đang trong hoá trình thiêu đốt hoá ra sức mạnh, nguyên thần bị phong cấm cũng được hoá giải trong giây phút này. 

 Đột nhiên ở năm vùng cấm địa lớn của Đại Sở đều rung lên. 

 Hoan hải, Hiên Viên Đế kiếm rung kịch liệt, ánh sáng khổng lồ chiếu thẳng lên trời cao, âm thanh của đế đạo vang vọng. 

 Ở cấm địa Hoang Mạc, tháp Tiên Vương cũng rung lên, hàng tỷ thần mang ngưng tụ, đế đạo đạo tắc xuyên thẳng lên trời cao. 

 Ở hố thần, một bóng hình màu vàng kim khổng lồ hai tay giơ lên trời. 

 Ở đầm Vô Vọng, Côn Luân kính quét ra đế đạo tiên quang, chiếu rọi khắp đất trời ảm đạm. 

 Ở vùng đất U Minh, một cái rìu khổng lồ xuất hiện, đế đạo pháp tắc bao quanh như thể có thể trảm ra vạn cổ thanh thiên. 

 Ở Thập Vạn Đại Sơn, phượng hoàng cầm ngân lên, đạo tắc của Đại Đế hiển hoá làm những phím đàn rung mạnh, tấu lên cửu u tiên khúc. 

 Ngay sau đó, một trận pháp cổ xưa huyễn hoá ra trên hư thiên của Đại Sở. 

 Chư thiên luân hồi! 

 Thiên Ma Đế từ từ mở mắt liếc nhìn đại trận chư thiên luân hồi nhưng không ngăn nó lại, ông ta nhìn với ánh mắt đầy hứng thú, khoé miệng còn hiện lên nụ cười, đó là đạo của Đế, tự nhận vô địch. 

 Dù cả Thiên Huyền Môn phải bỏ mạng thì cũng phải lôi lão Đế này xuống cửu thiên. 

 Hàng chín mươi triệu người của Thiên Huyền Môn đồng loạt hô lên, thiêu đốt tiên quang, huyết tế nguyên thần, hàng tỷ thần quang cứ thế bay lên thương không. 

 Chư thiên luân hồi, mở! 

 Trận pháp che trời vận chuyển diễn hoá thiên địa đại đạo, Đại Sở là thái cực, tạo hoá âm dương, chư thiên là vô cực, liệt trận càn khôn hoá tam thanh tứ tượng ngữ nhạc, phân thất tinh bát hoang, ngưng cửu thiên thập địa. 

 Ràm! 

 Chư thiên rúng động, tiên quang bay lượn chiếu rọi khắp thế gian, đại trận của chư thiên luân hồi nhanh chóng vận chuyển, đế đạo pháp tắc đan xen nhau, chúng sinh nguyện ở luân hồi ngưng tụ thành tinh hà chói lọi, nhấn chìm Thiên Ma Đại Đế. 

 Trong chốc lát, tu vi của Thiên Ma Đế từ cảnh giới đại đế bị ép xuống cảnh giới chuẩn đế đỉnh phong. 

 Thấy vậy, Thiên Nữ Ma Quân liền cau mày vội tiến lên trước. 

 Lui xuống! 

 Thiên Ma Đại Đế lãnh đạm, khoé miệng hơi hé ra, ông ta mặc cho chư thiên luân hồi áp chế tu vi của mình và tỏ ra không quan tâm. 

 Thiên Ma chúng tướng kinh ngạc, chúng kinh ngạc thì sức mạnh của chư thiên luân hồi, đến cả Đại Đế chí cao vô thượng của chúng mà cũng bị trấn áp tu vi, đó là sức mạnh thế nào, còn hơn cả pháp tắc đế đạo sao? 

 Chư thiên luân hồi! 

 Bên dưới, Diệp Thành thẫn thờ nhìn đại trận chư thiên luân hồi, đến cả Đại Đế vô địch mà cũng bị trấn áp. 

 Chiến! 

 Tiếng hô uy lực vang lên từ Thiên Huyền Môn. 

 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Chín mươi triệu người của Thiên Huyền Môn bay đi, không hề tỏ ra sợ hãi, từng cặp mắt đỏ ngầu hiện lên cái nhìn điên cuồng, tất cả tế ra chư thiên luân hồi để huyết chiến với đế đạo, trấn áp tu vi đại đế, tranh thủ từng chút thời gian, tạo thêm tia hi vọng cho Đại Sở. 

 Vù! Vù! Vù! 

 Chư thiên luân hồi đang xoay chuyển không ngừng. 

 Vù! Vù! Vù! 

 Cơ thể Thiên Ma Đại Đế cũng run lên, sau khi chín mươi triệu người của Thiên Huyền Môn không ngừng hiến tế chư thiên luân hồi thì tu vi của ông ta từ cảnh giới Chuẩn Đế bị giáng xuống cảnh giới Chuẩn Đế tầng thứ chín, từ tầng thứ chín xuống tầng thứ tám rồi dần dần xuống tầng thứ bảy, thứ sáu, thứ năm. 

 Thiên Ma Đại Đế vẫn coi như không hề hấn gì, ông ta nhìn về phía Thiên Huyền Môn với ánh mắt đầy hứng thú. 

 Đây chính là sự cao ngạo của một vị đế, mặc dù bị trấn áp tu vi nhưng ông ta cũng tự nhận là vô địch chư thiên, nỗi cô đơn vô hạn khiến ông ta rất muốn cho Đại Sở một cơ hội, hi vọng Đại Sở có thể xuất hiện kẻ có thể đối đầu với ông ta, có thể địch lại ông ta, như vậy mới thêm phần hứng thú. 

 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Người của Thiên Huyền Môn vẫn lần lượt bay đi. 

 Đông Hoàng Thái Tâm và một nhóm lão bối chuẩn đế máu me nhơ nhuốc, những tu sĩ chuẩn đế còn trẻ đã bắt đầu hiến tế. 

 Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới việc trấn áp tu vi của Đại Đế và bọn họ cũng chưa từng thử làm việc này trước đó. 

 Thế nhưng bọn họ phải liều, một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Đế đủ để có thể dẹp bằng cả Đại Sở, nếu Đại Sở bị công phá, Thiên Ma tìm tới cửa của Chư Thiên Vạn Vực, với tình hình của Chư Thiên Vạn Vực khi không có cảnh giới đại đế trấn thủ như hiện giờ thì một khi Thiên Ma tấn công, đó sẽ là kỉ nguyên hắc ám kéo dài tới vô tận. 

 Vù! 

 Sau khi hàng ngàn hàng vạn quân của Thiên Huyền Môn hoá thành huyết vụ, tu vi của Thiên Ma Đại Đế cũng từ cảnh giới Chuẩn Đế bị giáng xuống cảnh giới Đại Thánh, từ cảnh giới Đại Thánh bị giáng xuống cảnh giới Thánh Vương, từ cảnh giới Thánh Vương lại bị giáng xuống cảnh giới Thánh Nhân. 

 Thấy vậy, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên liền đưa mắt nhìn nhau. 

 Tiếp đó, bọn họ lại lần nữa cầm sát kiếm, tiến tới bên cạnh Diệp Thành. Thái Hư Cổ Long kéo Diệp Thành, Tử Huyên kéo Sở Linh lập tức quay người bay về hư thiên phía nam như đạo thần mang. 

 Thiên Ma Đại Đế nghiêng đầu nhìn bóng hình người ở tứ phương với ánh mắt hào hứng nhưng ông ta lại không ra tay luôn. 

 Ông ta không ra tay không có nghĩa là Thiên Ma binh không ra tay. 

 Lúc này, Thiên Ma đã như biển đen cuộn trào muốn thôn tính bọn họ ngay tức khắc. 

 “Chúng ta còn có đường lui không?”, giọng Diệp Thành khản đặc, rõ ràng hắn đang mất hết niềm tin. 

 “Có”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng quả quyết sau đó chém ra một kiếm mở đường máu, “nếu như đại trận chư thiên luân hồi có thể trấn áp tu vi của Thiên Ma Đại Đế xuống cảnh giới Thiên thì chúng ta vẫn còn hi vọng”. 

 “Cho dù bị ép xuống cảnh giới Thiên thì ông ta vẫn là Đại Đế”. 

 “Vậy thì còn có ngươi”, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên lần lượt nghiêng đầu, vẻ mặt kiên định nhìn Diệp Thành. 

Nhấn Mở Bình Luận