Đây là bầu trời sao mênh mông vô tận bao trùm cả vũ trụ, chứng kiến những năm tháng dài đăng đẳng, trong sự biến thiên của cuộc bể dâu, mỗi một luồng tinh huy như thể khắc hoạ dấu vết của thời gian.
Ở một góc của bầu trời sao, đó là một vì sao màu đỏ rực trông vô cùng choán mắt, tô điểm thêm cho bầu trời sao vô tận.
Mỗi một vì sao đều có cái tên của nó, vì sao cổ đỏ rực kia cũng không ngoại lệ, nó được tinh không ban tặng cho cái tên gọi là Chu Tước.
Nhìn vào bầu trời sao, Chu Tước Tinh rất rộng lớn, ở vùng sơn hà rộng lớn này rừng cây rậm rạp, cảnh tượng dồi dào sinh khí như thai nghén từng lớp sinh linh, viết nên từng truyền thuyết của thời đại cổ xưa.
Màn đêm vẫn vô cùng yên tĩnh.
Nếu có ai đó ngẩng đầu nhìn bầu trời sao này thì sẽ phát hiện ra có một ngôi sao băng bay ngang qua bầu trời va chạm vào Chu Tước Tinh.
Thế nhưng khi lại gần nhìn thì mới nhận ra đó không phải là sao băng mà là một bóng người y phục tồi tàn rách rưới, tóc tai bạc trắng, râu ria mọc lởm chởm, tinh thần sa sút, nét mặt mỏi mệt.
Hắn chính là Diệp Thành.
Hắn đã thành công rồi, hắn đã tìm được Chư Thiên Vạn Vực sau khi trải qua sự cô đơn trong suốt một trăm năm và bị bóng tối bao trùm suốt một trăm năm.
Màn đêm vẫn vô cùng yên tĩnh nhưng linh lực của thiên địa lại đang nhanh chóng ngưng tụ, hình thành vòng xoáy như biển thuỷ triều dâng, còn Diệp Thành đang ngất lịm trở thành trung tâm của vòng xoáy này.
Cơ thể hắn giống như cái động không đáy hút chọn linh lực của thiên địa.
Linh lực dồi dào kia như tìm thấy chỗ trút, thông qua từng lỗ chân lông thâm nhập vào cơ thể Diệp Thành.
Thế rồi vùng đan hải đã cạn kiệt của Diệp Thành lại được bù đắp, gạt đi tử khí đang bao quanh cơ thể hắn, cơ thể Diệp Thành gầy gò như que củi lại lần nữa trở nên có sinh khí, thánh thể hiện lên ánh sáng lấp lánh.
Ở trong hố đen không gian một trăm năm, Diệp Thành đã dùng tới viên linh thạch cuối cùng, cũng tiêu hao đi chút đan dược vào thời khắc cuối cùng, hắn thiêu đốt thánh huyết cố gắng tiến về phía trước, suýt thì đã khiến bản thân trở thành cái xác khô.
Có điều Diệp Thành cũng rất may mắn, vào thời khắc sinh tử hắn đã đáp xuống nơi đây.
Cổ tinh này linh lực dồi dào, công pháp hỗn độn của hắn đang tự vận hành nuốt trọn từng mảng linh lực rồi lại tự luyện hoá nó thành pháp lực đưa Diệp Thành từ Quỷ Môn Quan quay về.
Trời tối dần, linh lực của thiên địa bị hắn hút trọn.
Hắn vẫn đang ngủ say chưa hề tỉnh lại, đại địa rộng lớn chỉ có hắn nằm đó bất động như pho tượng bằng băng.
Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới thổi bay mái tóc bạc của Diệp Thành, mỗi một lọn tóc phủ lên gương mặt đầy mệt mỏi, mang theo dấu vết của thời gian.
Sáng sớm, ánh nắng ban mai chiếu rọi khắp Chu Tước Cổ Tinh.
Cơn gió nhẹ thổi tới khiến Diệp Thành đang ngủ say chợt mở đôi mắt mỏi mệt, rất nhanh sau đó hắn dùng tay che đi khuôn mặt, ở trong bóng tối cả trăm năm, mỗi một luồng ánh sáng với hắn vô cùng chói mắt khiến hắn không dám nhìn thẳng.
Đây là…!
Diệp Thành dùng pháp lực bảo vệ nhãn đồng, hắn đưa mắt nhìn tứ phía, đó là từng sơn phong, từng sơn lâm hiện lên lạ lẫm trong ánh mắt hắn, nhưng ánh nắng chói mắt kia lại sưởi ấm linh hồn hắn.
Trong chốc lát đôi mắt Diệp Thành nhoà nước mắt, cơ thể hắn run rẩy, trải qua cả trăm năm đơn độc, cuối cùng hắn đã làm được rồi.
Diệp Thành lập tức đứng bật dậy bước vào thiên tiêu.
Thế nhưng điều khiến hắn khó hiểu đó là hắn cũng chỉ có thể bước vào thiên tiêu với độ cao vài trăm trượng nhưng không thể tiến thêm, trong không gian như có một luồng sức mạnh mạnh mẽ trấn áp hắn.
Về điểm này thì Diệp Thành đã từng nghĩ tới.
Ở Đại Sở hắn là người mạnh nhất có thể tự do bay lên độ cao hai trăm nghìn trượng trên hư thiên nhưng ở đây hắn chỉ là một tu sĩ ở cảnh giới Thiên, đạo hành không đủ, đương nhiên không thể bay cao, đây là sự áp chế của không gian.
Có điều độ cao vài trăm trượng cũng đủ để hắn nhìn ngắm vùng đất này rồi.
Bên dưới là đại địa rộng lớn, sơn lâm um tùm, sinh khí dồi dào, có từng dòng sông lớn chảy qua như từng con rồng khổng lồ đang trườn mình trên mặt đất.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, đó là từng ngọn núi trải dài nối tiếp nhau, đỉnh núi vươn vào tầng mây, mỗi một đỉnh núi đều mang theo đại khí dồi dào, toạ lạc trên mặt đất giống như từng vị thần bảo vệ, bảo vệ lấy vùng đất này.
Điều khiến Diệp Thành cảm thấy khó hiểu đó là ở sơn hà rộng lớn thế này, linh lực thiên địa dồi dào thế này lại không thấy một bóng người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!