Rầm! Rầm! Đoàng!
Trong rừng yêu thú, tiếng gầm phẫn nộ đan xen với tiếng nổ đùng đoàng chấn động đất trời.
Bên ngoài khu rừng yêu thú, những tu sĩ chạy ra ngoài mặt mày ngơ ngác nhìn khu rừng mà không biết bên trong đang có chuyện gì xảy ra, bọn họ thầm mắng chửi không biết là tên chết dẫm nào kinh động đến Xích Diệm Hùng Sư hại bọn họ suýt chút nữa thì mất mạng, đến nhiệm vụ cũng không thể hoàn thành.
Nhìn kìa, có người ra ngoài rồi!
Không biết là ai hô lên kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người về hư thiên.
Ở đó Diệp Thành vừa bò vừa chạy, mặc dù thân hình nhếch nhác thảm hại nhưng hắn chạy rất nhanh khiến các tu sĩ ở bên dưới đều thẫn thờ.
Cảnh…cảnh giới Thiên?
Các tu sĩ ở bên dưới nhất thời chưa kịp phản ứng lại, một tên tu sĩ ở cảnh giới Thiên lại có thể làm loạn cả khu rừng yêu thú?
Grừ!
Sau tiếng gầm gừ phá vỡ bầu không khí im lặng giữa hư thiên, Xích Diệm Hùng Sư sát phạt ra phun ra hoả diệm, tiếng gằn chấn động thiên địa, đôi mắt nó đỏ ngầu, nó sát phạt ra ngoài là vì truy sát Diệp Thành.
Xích…Xích Diệm Hùng Sư!
Các tu sĩ bên dưới thấy vậy thì toàn thân đều run rẩy, đó là yêu thú ở cảnh giới Hoàng, nếu đánh một một thì dù là tu sĩ ở cảnh giới Hoàng còn kém nó xa, uy lực mạnh mẽ của nó khiến bọn họ phải run sợ.
Cho tới bây giờ bọn họ mới hiểu vì sao Diệp Thành lại thảm hại như vậy, phía sau có một con yêu thú ở cảnh giới Hoàng truy sát không chạy mới lạ.
Có điều mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây, khi tất cả mọi người đang hít vào hơi khí lạnh thì chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng sát phạt ra ngoài, nhưng rõ ràng không phải là truy sát Xích Diệm Hùng Sư mà là truy sát Diệp Thành khiến ai nấy hồi lâu không thể ngậm miệng.
“Ta…ta không nhìn nhầm chứ?”, có người kinh ngạc nhìn vào thiên tiêu, “một con yêu thú ở cảnh giới Hoàng, chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng truy sát một tu sĩ ở cảnh giới Thiên?”
“Đây…đây là cục diện gì?”
“Tám phần là tên tiểu tử kia cướp bảo bối của Xích Diệm Hùng Sư”, có người vuốt râu, “nhìn từng khuôn mặt tối sầm của chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng kia thì nhất định cũng là đi cướp bảo bối, xem ra là bị tên tiểu tử cảnh giới Thiên này vơ vét sạch nên mới gây ra cục diện này”.
“Tên tiểu tử này lá gan cũng không vừa mà”, ai nấy đều tặc lưỡi.
“Chẳng…chẳng trách mà hắn dám đi sâu vào trong”, lúc này người có vẻ mặt đặc sắc nhất chính là lão tu sĩ trước đó nhắc Diệp Thành, thấy thân pháp bỏ trốn của hắn như vậy thì có thừa sức bỏ xa lão ta.
Gừ!
Khi nghe thấy tiếng tặc lưỡi bên dưới, Xích Diệm Hùng Sư lại gằn lên phẫn nộ khiến hư thiên rung chuyển, các tu sĩ bên dưới cũng run rẩy.
Phía sau, từng cặp mắt của chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng đều đỏ ngầu, người nào người nấy liều mình tung đại chiêu chí mạng, Tiên Liên Linh Nhũ có hay không không quan trọng nữa, bọn họ phải bắt tay giết chết Diệp Thành.
Phía trước, Diệp Thành không dám lơ là cảnh giác, công phu chạy trốn không phải tầm thường.
Hắn cũng muốn thông qua Tiên Luân Thiên Đạo để thoát thân nhưng nó lại hao tổn quá lớn, tước khi ám thương được giải trừ, khi chưa tới lúc bất khả kháng thì hắn sẽ không dùng tới Tiên Luân Thiên Đạo, phản phệ của nó thực sự quá đáng sợ.
Cũng may hắn mang theo mặt nạ Quỷ Minh nếu không mà bị người khác nhận ra thì lại là gặp cảnh phong ba không đáng có.
Vùng đất này trở nên không hề yên bình.
Thông tin ở đây giống như được chắp thêm đôi cánh lan truyền khắp tứ phương, đến cả những tu sĩ ở U Đô cũng phải nhướng mày.
Một tên tu sĩ ở cảnh giới Thiên mà lại có thể gây ra động tĩnh lớn đến vậy khiến quá nhiều người không thể nào tin nổi, có rất nhiều người vươn vai bước ra khỏi U Đô, có nhóm ba người có nhóm năm người chạy ra trông rất náo nhiệt.
Tên tiểu tử thú vị!
Trên Cửu Thiên Tiên Các của U Đô, một nữ tử với dung nhan tuyệt thế khẽ cười nhìn vào màn nước trước mặt, bên trong màn nước đó hiện lên cảnh tượng Diệp Thành đang bị truy sát.
Nữ tử này không hề đơn giản, đây chính là lão tổ của gia tộc Chu Tước, cũng chính là tu sĩ Chuẩn Thánh duy nhất ở Chu Tước Tinh: Nhược Thiên Chu Tước.
Nhưng nói về Nhược Thiên thì bà ta lại mang họ kép, năm xưa Hiên Viên Đại Đế ban tặng họ cho lão tổ gia tộc Chu Tước, dù gia tộc Chu Tước tàn suy nhưng vẫn tiếp tục sử dụng họ này, cũng chính bởi họ này nên mới khiến các Cổ Tinh xung quanh thậm chí là các đại tinh vực của Chư Thiên Vạn Vực nể mặt phần nào.
Nhược Thiên Chu Tước nhìn lần cuối rồi phất tay thu lại màn nước, bà ta ngẩng mặt nhìn chín bóng hình đang đi vào đại điện.
Đó là chín thanh niên, trong đó có tám người tư thế oai hùng, toàn thân có thần hoa chói lọi bao quanh, chín người lúc này trông sa sút tiều tuỵ, sắc mặt tái nhợt.
Nếu như Diệp Thành ở đây và nhìn thấy người thứ chín này thì nhất định sẽ kinh ngạc vì bọn hắn chính là Tạ Vân chuyển kiếp.
Bái kiến lão tổ!
Chín thanh niên lần lượt hành lễ rất cung kính.
Nhược Thiên Chu Tước khẽ khoát tay đảo mắt xuống phía dưới một lượt, bọn họ chính là tương lai của gia tộc Chu Tước.
Có điều khi ánh mắt bà ta nhìn Tạ Vân thì trong lòng lại chợt cảm thán, hình như bà ta biết vì sao Tạ Vân chuyển kiếp lại có bộ dạng bệnh tật như vậy.
Mười năm trước Tạ Vân chuyển thế là một hậu bối với tài năng thiên bẩm đứng đầu gia tộc Chu Tước, khi mới chín tuổi hắn đã đạt tới tu vi Chuẩn Hoàng Đỉnh Phong, từng là niềm hi vọng vượt qua các tiền bối của Chu Tước.
Thế nhưng số phận trêu người, hắn đen đủi bị hại, căn cơ bị phá huỷ, tu vi giảm sút, từ tu vi Chuẩn Hoàng Đỉnh Phong xuống còn tu vi Chuẩn Thiên, gia tộc Chu Tước dùng đủ mọi cách nhưng không cứu vãn được.
Dần dần, nhân tài được đặt hi vọng nhiều nhất năm đó không còn được người ta chú ý đến nữa, gia tộc Chu Tước cũng không đặt niềm tin vào hắn nữa.
Mặc dù Nhược Thiên Chu Tước thầm thở dài nhưng tám người thanh niên còn lại lại mở cờ trong bụng, khoé miệng ai nấy đều nở nụ cười giễu cợt.
Tạ Vân chuyển kiếp đứng lặng lẽ bên dưới không nói lời nào, khoé miệng hắn chốc chốc lại rỉ máu, khí tức bất ổn, so với tám người tư thế oai hùng còn lại thì hắn trông yếu đuối thấy rõ.
“Ba tháng sau một trong số các con sẽ đảm đương vị trí Thánh Chủ của gia tộc Chu Tước”, Nhược Thiên Chu Tước dời ánh mắt khỏi Tạ Vân, bà ta chậm rãi lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng giống như tiên khúc Cửu Tiêu khiến người ta nghe mà động lòng.
Nghe vậy, ngoài Tạ Vân ra thì ánh mắt của tám người còn lại đều loé lên thần mang sắc bén.
Thánh Chủ Chu Tước, đó là thân phận cao quý thế nào, đó chính là vị Vương của Chu Tước Tinh, có được chức Thánh Chủ thì có nghĩa là có được quyền lực chí cao vô thượng trên cổ tinh này, sao bọn họ có thể không ham muốn cho được?
So với bọn họ thì đôi mắt Tạ Vân chuyển kiếp lại ảm đạm.
Mười năm nay hắn đã dần chấp nhận sự thật tàn khốc, hắn không còn là tu sĩ tài năng nữa, tu vi của hắn ngày một giảm sút, rồi sẽ có một ngày hắn trở thành kẻ bỏ đi ở gia tộc Chu Tước, bị người ta ghét bỏ.
Đời người tàn khốc, một gia tộc đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Mặc dù hắn biết mười năm trước ai là kẻ hãm hại mình, nhưng như vậy thì đã sao, hiện giờ hắn lấy gì để đấu với bọn họ, gia tộc thì cũng phải nghĩ cho tương lai, sẽ không tiếp tục đặt niềm tin và hi vọng vào một tên bỏ đi như hắn nữa.
Rầm! Đoàng! Đoàng!
Khi Cửu Thiên Tiên Khuyết bàn bạc công việc thì trên thiên tiêu lại vô cùng náo nhiệt.
Diệp Thành vẫn đang bỏ trốn, thân hình nhếch nhác thảm hại, hắn bị Xích Diệm Hùng Sư và chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng truy sát cả hơn tám trăm nghìn dặm.
Phía sau bọn họ còn có từng tốp người kéo tới xem, người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, tiếng bàn tán không dứt, phần đa đều đang đoán thân phận Diệp Thành và đương nhiên là không có kết quả.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!