Gừ! Gừ!
Giữa thiên địa liên tiếp vang lên tiếng gầm gừ phẫn nộ của Xích Diệm Hùng Sư, sóng âm quá dữ dội mang theo uy lực của cảnh giới Hoàng khiến các tu sĩ đứng ngoài xem đều run rẩy ngã lăn ra đất.
Xích Diệm Hùng Sư điên cuồng đuổi theo chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng khắp bầu trời.
Chín tu sĩ kia vô cùng thảm hại, khắp người từ đầu tới chân toàn là thương tích, e rằng từ khi xuất đạo tới giờ bọn họ chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi lớn thế này, bị một tên tiểu tử ở cảnh giới Thiên gài bẫy.
Còn Diệp Thành vốn là nhân vật chính của cơn phong ba này thì đã trốn trong hố đen không gian từ lâu.
Vì giữ lại cái mạng hắn vẫn phải dùng Tiên Luân Thiên Đạo để thoát thân.
Xích Diệm Hùng Sư chính là yêu thú ở cảnh giới Hoàng mạnh mẽ vô cùng, nếu cứ thế địch lại với nó mà lại còn có cả chín tu sĩ Chuẩn Hoàng lăm le muốn giết hắn thì cho dù hắn có biết nhiều bí pháp tháo chạy cũng không thoát thân nổi.
Trong lúc bất lực Diệp Thành chỉ còn cách dùng tới Thiên Đạo.
Lần này dùng tới Thiên Đạo đã tiêu hao sức mạnh đồng lực của hắn lớn hơn ở Đại Sở, mọi thứ cũng vì vấn đề ở Chư Thiên Vạn Vực, nơi này không gian kiên cố, lại có vài luồng sức mạnh áp chế khiến lượng tiêu hao tăng thêm gấp mấy lần.
Trạng thái của Diệp Thành lúc này không ổn chút nào, toàn thân máu me be bét.
Vết thương của hắn không phải đến từ Xích Diệm Hùng Sư và chín tu sĩ Chuẩn Hoàng kia mà đến từ hố đen không gian.
Trước đó vì tránh sự truy sát của Xích Diệm Hùng Sư và chín tu sĩ Chuẩn Hoàng mà hắn trốn vào hố đen không gian, vừa vào đây hắn đã gặp phải nguy hiểm, nếu không phải hắn né tránh kịp thời thì e rằng bây giờ thân xác đã hoang tàn rồi.
Đó là gì?
Diệp Thành đứng đó thẫn thờ, đôi mắt nheo lại nhìn nơi xa xăm trong bóng tối.
Ở đó có tiên quang chiếu rọi, chính là một vùng biển ánh sáng với đủ thứ màu sắc, trong đó còn nhiều dị tượng huyền diệu đan xen, hắn bước vào hố đen không gian và suýt chút nữa chạy vào biển tiên quang đó, mặc dù tiên quang rực rỡ nhưng lại mang sức mạnh tịch diệt, suýt chút nữa thì Diệp Thành phải bỏ mạng ở đây rồi.
Diệp Thành vô thức mở Tiên Luân Nhãn ngưng tụ sức mạnh đồng lực, hi vọng có thể nhìn ra manh mối.
Nhìn mãi nhìn mãi cuối cùng sắc mặt Diệp Thành thay đổi, hắn nhận ra bên trong biển tiên quang kia còn lơ lửng một giọt máu to bằng đầu ngón tay, giọt máu đó trong suốt lấp lánh tiên quang, còn biển tiên quang kia vì giọt máu đó mà thành.
Cấp bậc Chuẩn Đế!
Diệp Thành thầm nhủ, lòng hắn chợt dậy sóng, hắn nhìn ra giọt máu tiên kia chính là máu của kẻ mạnh ở cấp bậc Chuẩn Đế.
Diệp Thành liếm liếm miệng nhưng lại không dám bước chân tới, đã là máu của cấp bậc Chuẩn Đế thì đương nhiên sẽ mang theo uy lực Chuẩn Đế, uy lực đó không phải một người như hắn có thể địch lại được, khoảng cách lại quá gần, Diệp Thành bất cứ nào cũng có thể bị tịch diệt.
Giọt máu tiên kia quá bá đạo, không gian ba mươi trượng xung quanh nó rất hỗn loạn, không phải Diệp Thành chưa từng thấy xương cốt của kẻ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Đế trong hố đen không gian nhưng hắn chưa bao giờ thấy uy lực của một giọt máu lại mạnh đến vậy.
Diệp Thành vô thức lùi về sau vài nghìn trượng mới dừng lại, hắn không dám tiến lại gần giọt máu kia.
Mặc dù là bảo vật nhưng cũng phải lượng sức.
Diệp Thành hạ quyết tâm đợi tới khi mạnh lên thì nhất định sẽ quay lại đây đoạt lấy dòng máu đó, máu của tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Đế vả lại còn không phải là tu vi Chuẩn Đế bình thường, nếu như hấp thu nó vào cơ thể thì nhất định sẽ tạo ra màn tạo hoá nghịch thiên.
Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống đất và lấy ra linh nhũ Tiên Liên.
Lần mạo hiểm này có thể coi là vô cùng hung hiểm có điều kết quả chiến đấu lại rất thuận lợi, giá trị của linh nhũ Tiên Liên thực sự lớn lao.
Diệp Thành tỏ ra rất mạnh bạo, linh nhũ Tiên Liên cứ thế bị hắn nuốt trọn chỉ bằng một hơi.
Tiếp đó, hỗn độn công pháp được vận chuyển, huyết mạch cùng dung hoà với linh nhũ Tiên Liên, sức mạnh thần bí bên trong nó dung hoà vào cơ thể Diệp Thành còn ám thương của Diệp Thành cũng nhờ có sự bù đắp của linh nhũ Tiên Liên mà dần dần được chữa lành.
Thời gian cứ thế dần trôi.
Hố đen không gian vẫn không hề phân chia ngày đêm vì từ đầu tới cuối chỉ là một màn đêm đen tối thui.
Cho tới chín ngày sau, Diệp Thành đang nhắm mặt chợt cử động.
Hắn thở ra tàn khí rồi từ từ mở mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!