“Sư tôn, giết gà không cần dùng dao mổ trâu đâu”, có người từ bên cạnh bước ra, là một thanh niên mặc áo trắng tay cầm quạt xếp, tu vi cảnh giới Chuẩn Hoàng, nhưng khí tức không ổn định lắm, xem ra vừa mới tiến cấp không lâu.
“Dương Nhi, con đột phá rồi sao?”, ông lão áo tím ngạc nhiên, vui mừng thốt lên.
“Nhờ có sư tôn bồi dưỡng, cuối cùng Tiết Dương cũng đi được bước đó”, thanh niên áo trắng nói xong, liếc mắt nhìn Diệp Thành: “Chỉ là một cảnh giới Thiên thôi, sao sư tôn phải ra tay? Hôm nay hãy để đồ nhi thay người giết hắn”.
“Nếu vậy thì sư tôn không phải động tay vào nữa”, ông lão áo tím vuốt râu, dáng vẻ cao ngạo, coi thường mọi thứ trên thế gian, dường như đào tạo được đồ nhi cảnh giới Chuẩn Hoàng là điều rất đáng tự hào.
“Tiết Dương?”, phía dưới lại vang lên tiếng xì xào thảo luận.
“Chưa đến hai trăm tuổi đã đột phá đến cảnh giới Chuẩn Hoàng rồi?”
“Hắn rất lợi hại, nghe nói từ khi ở cảnh giới Thiên đã giết được Chuẩn Hoàng rồi, bây giờ lên cảnh giới Chuẩn Hoàng, đối mặt với Diệp Thành ở cảnh giới Thiên, theo lý mà nói sẽ không thua”.
“Ta cược ba chiêu, Diệp Thành sẽ thua”.
“Diệp Thành, giao chân hoả ra đây, quỳ xuống nhận lỗi với sư tôn của ta thì hôm nay ta sẽ cho ngươi được chết dễ chịu một chút”, Tiết Dương lên tiếng, khẽ phất quạt gấp, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, thái độ ngông cuồng tự cao tự đại, chẳng coi Diệp Thành ra gì.
“Muốn chân hoả thì tới đây mà lấy”, Diệp Thành cười lạnh lùng.
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”, Tiết Dương hừ lạnh, đột ngột gấp quạt lại rồi lập tức biến mất như một tia sấm sét, vụt tới trước mặt Diệp Thành.
Phụt!
Giây tiếp theo, máu tươi văng tung toé khắp bầu trời.
Nhưng cảnh trong tưởng tượng của mọi người không xuất hiện, người đổ máu không phải Diệp Thành mà là Tiết Dương.
Cảnh tượng trên hư thiên vẫn đẫm máu, Tiết Dương bị chém rụng một cánh tay, đến giờ vẫn còn đang chảy máu.
Thế này…!
Hình ảnh này làm cho người xem đều choáng váng, bọn họ còn không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ một thoáng thất thần mà cánh tay Tiết Dương đã mất, còn Diệp Thành ở phía đối diện thì lại chẳng hề hấn gì.
“Sao có thể như thế được!”
Ông lão áo tím không bình tĩnh nổi nữa, đồ nhi khiến ông ta kiêu hãnh là cảnh giới Chuẩn Hoàng đó! Thế mà lại bị người khác một chiêu chém mất một cánh tay.
Không thể nào!
Tiết Dương là người không thể chấp nhận được nhất, trên mặt lộ vẻ khó tin, hắn ta là Chuẩn Hoàng mà lại bị một cảnh giới Thiên chém rụng cánh tay, kẻ luôn kiêu ngạo như hắn ta không thể chấp nhận được sự thật này, đây là một chuyện cực kỳ nhục nhã.
Giết!
Tiết Dương tức giận gầm lên, lấy sát kiếm chém ra một tia kiếm mang kinh thế.
Diệp Thành bước tới, mặc cho nhát kiếm ấy chém lên người, lúc này hắn đã tới trước mặt Tiết Dương.
“Ngươi…!”
Tiết Dương biến sắc, lập tức lùi lại.
Nhưng mọi chuyện đã quá muộn, tốc độ của Diệp Thành còn nhanh hơn, một bước đã đuổi kịp Tiết Dương.
Phụt!
Máu lại bắn tung tóe, nhuộm cả hư thiên, Tiết Dương bị Diệp Thành chém làm đôi, đến nguyên thần đang bỏ chạy cũng bị kéo về rồi bị nghiền thành tro bay.
Tiết Dương chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chết như thế này, lại còn là do cảnh giới Thiên giết, mà bản thân hắn ta không đỡ nổi ba chiêu đã chết. Hắn ta hối hận rồi, hối hận mình không nên chạy ra thể hiện.
Thế… Thế là xong rồi hả?
Người xem ngơ ngác nhìn lên hư thiên, vẻ mặt kinh ngạc, miệng há ra hồi lâu không thấy ngậm lại, một cảnh giới Thiên mà ba chiêu đã giết được cảnh giới Chuẩn Hoàng? Đùa gì vậy?!
“Diệp Thành, ngươi đáng chết!”
Giữa những tiếng hô kinh hoàng, ông lão áo tím gầm thét vang dội, mang theo biển máu ngút trời sát phạt tới, không dễ gì mới đào tạo được một đồ nhi cảnh giới Chuẩn Hoàng nhưng lại bị giết ngay trước mặt bao người, dù thế nào ông ta cũng không thể chấp nhận nổi.
Diệp Thành vẫn im lặng, một chưởng hất ra một biển sao, mạnh mẽ nghiền nát biển máu của ông lão áo tím.
Giết!
Ông lão ão tím hét to phẫn nộ, la bàn bát quái lơ lửng trên đầu lăng thiên giáng xuống, hư thiên cũng phải sụp đổ một nửa, đó là một pháp khí đáng sợ, tự động diễn hoá, bên trên còn lạc ấn pháp trận cấm chế.
Nhưng pháp khí dù mạnh đến đâu, trong mắt Diệp Thành vẫn chẳng là gì.
Hỗn Độn Thần Đỉnh bay ra, tài tình không chê vào đâu được, đơn giản tự nhiên, có thiên âm đại đạo vang vọng, nghiền nát la bàn bát quái ngay tại chỗ.
Phụt!
Ông lão áo tím chợt biến sắc, không ngờ pháp khí bản mệnh của mình lại kém cỏi như vậy. Ông ta chịu phản phệ, nôn ra máu, trong mắt là vẻ không tin nổi, chỉ khi thực sự đối đầu với Diệp Thành, ông ta mới biết hắn mạnh đến thế nào.
“Mạnh vậy sao?”, người xem đều sửng sốt, rất nhiều lão bối tu sĩ đều nheo mắt tập trung nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh của Diệp Thành, đó mới là thần khí thật sự.
“Cướp đại đỉnh đó cho ta”, không chỉ Khô Nhạc mà tám hoàng tử ở trong U Đô đều hạ lệnh cho thủ hạ của mình như vậy, dường như chúng cũng nhìn ra sự bất phàm của Hỗn Độn Thần Đỉnh.
“Không ngờ lại được đúc từ Đại La Thần Thiết”, Nhược Thiên Chu Tước ở trên tầng thứ chín của U Đô cũng kinh ngạc: “Còn có khí hỗn độn nữa, kim tự lạc ấn bên trên cũng có lai lịch rất lớn, rốt cuộc hắn đến từ đâu?”
A…!
Khi bốn phía đều đang ngỡ ngàng thì trên hư thiên vang lên tiếng hét thê lương của ông lão áo tím.
Nhìn từ xa, ông ta tóc tai bù xù, máu me đầm đìa, không ngăn được công kích nào của Diệp Thành dù chỉ một chút.
Ta không tin!
Ông ta hét to, rung chuyển đất trời, thiêu đốt tinh huyết đổi lấy sức chiến đấu cường đại.
Phong Thần Quyết!
Diệp Thành lao tới, thân ảnh như gió, tốc độ như chớp, một kiếm vô song xuyên qua cơ thể ông lão áo tím.
Giết!
Một thanh sát kiếm đen kịt bay ra từ đầu mày của ông lão áo tím, hướng thẳng về phía đầu mày của Diệp Thành.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!