Khi hai người nói chuyện thì Diệp Thành đã tới sơn môn Linh Đan Sơn.
Có thể nhìn thấy Diệp Thành đang nhíu mày, sở dĩ hắn nhíu mày là bởi Nhược Thiên Chu Tước và Mục Huyền Công đều quá hy vọng vào hắn, chính xác hơn là kỳ vọng quá lớn đối với sư tôn phía sau hắn.
Từ trước đến nay Nhược Thiên Chu Tước và Mục Huyền Công đều tin rằng phía sau Diệp Thành có một sư tôn cường đại, nhưng họ đâu biết rằng sư tôn cấp bậc Chuẩn Thánh của Diệp Thành căn bản không tồn tại.
Bây giờ Nhược Thiên Chu Tước sắp đột phá, Diệp Thành thật sự không biết phải đi đâu để tìm một Chuẩn Thánh lấp lời nói dối này.
Đau đầu quá!
Diệp Thành nghĩ rồi không khỏi day đầu mày.
Phủ chủ!
Vừa bước ra khỏi Linh Đan Sơn, Diệp Thành đã thấy luyện đan sư của Đan Phủ đứng trước sơn môn, hơn mười nghìn người đứng ngay ngắn, thấy Diệp Thành đi ra, tất cả đều hành lễ tập thể với vẻ mặt kính nể.
Về nhà!
Diệp Thành mỉm cười, bước đi trước dẫn đầu.
Linh Đan Các bị cấm chỉ, đến lúc đó nhà Chu Tước sẽ mở một linh sơn mới ở tầng thứ tám làm Đan Phủ, điều này cần thời gian nên trong thời gian ngắn, Đan Phủ vẫn sẽ ở tầng thứ ba của U Đô.
Các luyện đan sư của Đan Phủ đi theo, khí thế hùng hồn như lúc họ đến.
Tầng thứ tám của U Đô người đông như biển, Diệp Thành và luyện đan sư của Đan Phủ thu hút mọi sự chú ý, họ là trụ cột của U Đô sau này, sẽ thay thế Linh Đan Các, hơn nữa còn huy hoàng hơn cả Linh Đan Các.
Mọi người đều hạ quyết tâm, cố gắng hết sức để trở thành bạn với Diệp Thành, giống như Khô Nhạc năm đó.
Còn tám hoàng tử thì lại rất thảm hại, ngày trước đuổi giết Diệp Thành, bây giờ nếu muốn lôi kéo hắn ủng hộ mình không biết sẽ phải trả cái giá thế nào, tất cả đều vì bọn chúng đã đánh giá sai thực lực của Diệp Thành.
Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.
U Đô vốn nên yên tĩnh lại không hề yên bình.
Nơi cũng không yên bình như U Đô còn có Thanh Long Tinh.
Trong màn đêm đen, hai vị vương của Thanh Long Tinh nghe tin Mục Huyền Công vẫn còn sống thì đều biến sắc.
Mấy nghìn năm nay, Nhược Thiên Chu Tước trấn giữ Chu Tước Tinh khiến Thanh Long Tinh hết lần này đến lần khác đều thất bại trở về, bây giờ Chu Tước Tinh lại có thêm một vị Chuẩn Thánh, với chúng mà nói khẳng định là tin không tốt.
Diệp Thành!
Trong Thanh Long Điện, giọng nói của Thiên Long Vương và Địa Long Vương đều lạnh như băng.
Lại nói đến phía Diệp Thành, họ rầm rộ khí thế xuống khỏi tầng tám, nhưng lại đều đứng thẳng tắp như lao trước sơn môn Đan Phủ, ai nấy đều nhìn động phủ của Tạ Vân với vẻ mặt kỳ lạ.
A… Chàng nhẹ một chút…!
Dù ở nơi rất xa nhưng mọi người vẫn có thể nghe thấy tiếng thở dốc yêu kiều của nữ nhân phát ra từ trong động phủ đó.
Rất xấu hổ có được không hả!
Diệp Thành giật giật khoé miệng, đương nhiên hắn nghe ra được đây là giọng của ai, ngoài Mục Uyển Thanh còn có thể là ai nữa?
Niệm Vi ho khan một tiếng, nhìn lên trời sao.
Hồ Tiên Nhi ho khan, lấy chiếc gương nhỏ ra vuốt lại mái tóc.
Bạch Tố Tố và Lý Tiêu cũng ho khan, rất ăn ý chuyển ánh mắt sang Tiểu Sĩ Lâm đang nằm trong tã lót.
Luyện đan sư của Đan Phủ cũng khẽ ho rồi tự kiếm việc để làm.
Mẹ nó, ta thích ngươi lắm đấy!
Diệp Thành mắng một tiếng rồi nhấc chân đi vào sơn môn, chúng ta xung phong ra trận phía trước, ngươi thì lại ở đây chơi gái.
Phủ chủ đã đi, đương nhiên các luyện đan sư cũng đi theo, khi đi ngang qua, mọi người đều sẽ liếc nhìn động phủ đó với ánh mắt đầy ý tứ sâu xa, đến giờ động phủ vẫn đang rung lắc rất nhịp nhàng.
Mọi người nhanh chóng tản đi, không ai đi phá hỏng chuyện tốt của Tạ Vân.
Về phần Diệp Thành, tuy rất muốn đạp cửa nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn lại, không có tâm tư rảnh rỗi làm chuyện vớ vẩn.
Lại là đỉnh núi Đan Phủ, Diệp Thành ngồi xếp bằng trên tảng đá, lấy túi đựng đồ của Khô Nhạc ra.
Vừa mở ra, với khả năng đoán định của hắn mà cũng bị sốc, sự giàu có và bộ sưu tập phong phú của Khô Nhạc khiến hắn choáng váng, chỉ riêng đan bảy vân đã hơn ba trăm viên, đan sáu vân, đan năm vân lại càng không thể ước lượng.
Núi cao còn có núi cao hơn!
Cất đan dược đi, Diệp Thành nhìn đến linh thảo cần dùng khi luyện đan, mỗi loại đều là thần thảo, trong đó còn có rất nhiều loại mà Diệp Thành chưa nhìn thấy bao giờ, điều khiến hắn vui mừng là trong này có tất cả nguyên liệu cần dùng để luyện chế Nguyên Thần Đan.
Tốt lắm!
Tâm trạng Diệp Thành tốt hơn, cất linh thảo đi rồi lại phân loại đan phương.
Sau đó đến pháp khí, hắn đổ hết ra ngoài, chất thành một ngọn núi nhỏ, tiên quang sáng chói, rực rỡ vô cùng.
Diệp Thành giống như đang nhặt đồ phế thải vậy, lựa tới lựa lui trong đống pháp khí, chọn ra rất nhiều pháp bảo được đúc từ thần liệu phi thường, những thứ linh tinh còn lại đều trở thành nguyên liệu nuôi dưỡng Hỗn Độn Đỉnh.
Khô Nhạc cũng sưu tập rất nhiều thần thông bí thuật, Diệp Thành nhìn lướt qua từng cuốn, không có thứ gì hắn thích vì thế cất vào túi càn khôn, sau này tặng cho người khác còn có thể đổi lấy rất nhiều ân huệ.
Cuối cùng, Diệp Thành cầm một bí quyển đã rách nát lên.
Bí quyển này có lẽ đã khá lâu đời, dù có che như thế nào đi chăng nữa cũng không thể che giấu khí tức thăng trầm trên nó.
Diệp Thành ngạc nhiên, mở ra liếc nhanh, trong mắt hắn chợt loé lên một tia thần quang sắc bén.
Đây… Đây là…
Diệp Thành đột nhiên ngồi thẳng dậy, bàn tay run run vuốt ve bí quyển, trên đó khắc một tấm bản đồ, tuy đã nát nhưng hắn nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra, đó là Nam Cương của Đại Sở.
Nam Cương của Đại Sở!
Trong nụ cười của Diệp Thành có nước mắt, hắn áp cuộn bí quyển vào ngực, sau hàng trăm năm, nhìn thấy bản đồ quê hương ở nơi xa xứ, tâm trạng này có thể tưởng tượng ra được.
Không biết bao lâu sau Diệp Thành mới đặt bí quyển vào trong túi, đeo lên thắt lưng của mình.
Kìm nén cảm xúc, Diệp Thành phất tay lấy lư luyện đan, tế ra tiên hoả, lấy nguyên liệu luyện chế Nguyên Thần Đan ra.
Nguyên Thần Đan đúng như tên gọi của nó, là một loại đan dược liên quan đến nguyên thần, là một loại đan dược bảy vân cấp bậc tương đối cao, cấp bậc của nó còn cao hơn Tiên Vũ Đan mà hắn luyện ra lúc trước, bởi vì nó liên quan đến nguyên thần.
Chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, Diệp Thành bắt đầu cho linh thảo vào lư luyện đan.
Mãi đến khi trời sáng, Tạ Vân mới bước ra khỏi động phủ với vẻ mặt hớn hở, tinh thần sảng khoái.
Mẹ kiếp!
Ngay sau đó một tiếng sói tru vang lên, dường như hắn ta đã nghe kể lại chuyện xảy ra hôm qua.
Chẳng bao lâu sau, Tạ Vân chạy lên đỉnh núi, thăm dò nhìn Diệp Thành: “Khô Nhạc chết rồi à?”
“Sao, Mục Uyển Thanh chưa nói cho ngươi à?”, Diệp Thành vừa luyện đan vừa tức giận liếc nhìn Tạ Vân.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!