“Ngươi cũng có khá hơn đâu”, lão tổ nhà họ Dương vãn thản nhiên, “lão phu còn nghe nói Thất Hoàng Tử nhiều lần tới nhà họ Nhạc mà”.
“Nhà họ Vân ủng hộ Lục Hoàng Tử”, lão tổ nhà họ Vân cười sảng khoái.
“Vậy thì nhà họ Bách Lý chỉ còn có thể ủng hộ ngũ hoàng tử thôi”, lão tổ nhà họ Bách Lý mỉm cười.
“Nhà họ Mục ủng hộ Huyền Vũ, chín đại thế gia mỗi nhà ủng hộ một người, thú vị đấy”, nghe một nhóm lão bối nói chuyện, Diệp Thành nhâm nhi rượu bất giác mỉm cười: “Hôm nay có lẽ là một ngày rất náo nhiệt”.
“Cho nên sự lựa chọn của gia tộc Chu Tước và Đan Phủ rất quan trọng”, Mục Huyền Công truyền âm.
“Tiền bối có lẽ đã nhìn thấu rồi, ủng hộ cuối cùng chỉ là ngoại lực, muốn lên chức Thánh Chủ thì cần dựa vào thực lực nữa”, Diệp Thành mỉm cười, “lần này cho dù không có sự ủng hộ của tiền bối và ta thì Huyền Vũ vẫn có thể lên chức”.
“Có lý”.
“Còn náo nhiệt hơn cả tưởng tượng của lão thân”, Nhược Thiên Chu Tước xuất hiện, bà ta xuất hiện ở vị trí trên cao, cũng là vị trí cao nhất trong hàng ghế để tỏ rõ uy nghiêm của lão tổ.
“Không biết lão tổ đánh giá ai cao hơn”, chín đại thế gia lần lượt nhìn sang Nhược Thiên Chu Tước.
“Ai có năng lực thì người đó thắng”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ mỉm cười, câu trả lời cũng khiến người ta phải giật mình như của Diệp Thành vậy.
“Lão thân rất muốn biết ngươi ủng hộ ai?”, Nhược Thiên Chu Tước truyền âm cho Diệp Thành, “lão thân nghe nói tám tôn nhi của mình không ít lần chạy tới Đan Phủ của ngươi, ngươi nhận quà mà không thấy ngại sao?”
“Tiền bối nói gì vậy chứ, là bọn họ tự nhét vào tay vãn bối mà”, Diệp Thành ho hắng.
“Vậy quyết định của ngươi là gì?”, Nhược Thiên Chu Tước hào hứng nhìn Diệp Thành.
“Nhược Thiên Huyền Vũ”.
“Huyền Vũ?”, Nhược Thiên Chu Tước sững người.
“Sao vậy, tiền bối có thắc mắc gì sao?”
“Ngươi muốn giúp Huyền Vũ lên Thánh Chủ?”
“Cần gì vãn bối phải giúp”, Diệp Thành nhướng vai, “hắn lên chức chính là tâm nguyện của nhiều người”.
“Nghe mới lạ đấy”, Nhược Thiên Chu Tước liếc nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt đẹp còn loé lên ý tứ, bà ta chắc rằng Diệp Thành có chuyện giấu mình, vả lại còn có liên quan đến Nhược Thiên Huyền Vũ.
“Ấy? Cửu Hoàng Tử”, khi Nhược Thiên Chu Tước còn đang lẩm bẩm thì bên dưới đã vang lên âm thanh bất ngờ.
“Không ngờ Cửu Hoàng Tử cũng tới?”
“Là sao, hắn cũng là Hoàng Tử mà”.
“Đến cũng có ích gì đâu”, có người thở dài, “hắn đã không còn là Nhược Thiên Huyền Vũ của xưa kia nữa”.
“Vô vị”, tám đại Hoàng Tử bật cười lạnh lùng, khoé miệng hiện lên nụ cười giễu cợt, trong ánh mắt hiện lên ánh nhìn dèm pha, sự xuất hiện của Tạ Vân chỉ nhận lại cái hỉ mũi khinh khi của bọn họ.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Tạ Vân mặc đạo bào chậm rãi đi tới.
Hiện giờ hắn có phần khác trước, so với tám đại Hoàng Tử thì trên người hắn không hề có lấy tiên quang bao quanh, mọi thứ đều hiện ra hết sức bình thường, từng cặp mắt như giếng cổ không chút gợn sóng, chẳng khác gì tinh không vô tận.
Thấy vậy, rất nhiều người cau mày, bọn họ luôn cảm thấy có gì đó không đúng, Nhược Thiên Huyền Vũ hôm nay khiến bọn họ nhìn không thấu, cũng vì sự thản nhiên đó khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Thấy từng cặp mắt bất ngờ của những người xung quanh, Tạ Vân cứ thế ngó lơ, khi ngồi xuống, hắn còn không quên liếc nhìn Diệp Thành.
“Xem ra rất tự tin”, Diệp Thành mỉm cười.
“Không ra vẻ như vậy thì trời khó dung”, Tạ Vân hất tóc, sau đó không quên chỉnh lại y phục nhìn từng cặp mắt kinh ngạc của mọi người, hắn thầm nhủ Nhược Thiên Huyền Vũ trước kia không hề tự sướng và kì quái như vậy.
“Sao có thể, sao lại hồi phục rồi?”, ở vị trí trên cao, Nhược Thiên Chu Tước sững người, bà ta ở cảnh giới Thánh Nhân đương nhiên có thể nhìn rõ ràng.
“Tiền bối có kinh ngạc không, có bất ngờ không?”, Diệp Thành chớp mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!