Đây là một cổ tinh rộng lớn, tính ra thì phải to bằng cả Tử Vi Tinh, còn chưa vào trong mà đã thấy luồng khí dồi dào xực lên, chỉ cần nhìn là biết bên trong nuôi dưỡng sinh linh.
Đây chính là Ngự Linh Tinh, cổ tinh của gia tộc Ngự Linh, như một viên linh châu rực rỡ giữa tinh không này.
Đêm tối, thánh nữ Tinh Nguyệt và tên thanh nien tóc tím bay từ xa tới, lần lượt bay vào trong Ngự Linh Tinh.
Phía sau bọn họ, Diệp Thành cũng đi tới.
Sự thực chứng minh bản lĩnh ẩn náu của hắn thật sự cái thế, cho dù là thánh nữ Tinh Nguyệt với huyết mạch đạo linh cũng không nhận ra, vậy thì sao có thể biết được cả chặng đường cô đi có người đi theo bảo vệ.
Cổ tinh rộng lớn này có người chuyển kiếp.
Diệp Thành nghĩ rồi nhấc chân bước đi, hắn đáp xuống một đỉnh núi nguy nga, đưa mắt nhìn ra xa.
Ngự Linh Tinh quả thực sinh linh dồi dào, linh lực tinh tuý, mây và sương cuộn trào, núi non sông hồ đều có khí thế, đứng ở đây luôn cảm thấy tâm trạng thăng hoa.
Diệp Thành tính toán, đôi mắt loé lên tinh quang, từ giây phút bước chân vào trong Ngự Linh Tinh, hắn luôn cảm giác nơi này có người chuyển kiếp, hiện giờ nhờ có chu thiên diễn hoá hắn lại tính ra được nhiều người chuyển kiếp hơn.
Vận may của hắn quả thực không tồi, Ngự Linh Tinh rộng lớn với vô vàn sinh linh, còn số lượng người chuyển kiếp cũng có thể coi là không hề ít, cũng phải hơn cả nghìn người, phân bố khắp tứ phương tám hướng.
Tính mãi tính mãi, trán Diệp Thành chợt cau lại vì gần nghìn người chuyển kiếp mà hắn đều có thể tính ra chính xác họ là ai, cũng duy chỉ có một người hắn không tính ra được, hoặc có thể nói có một nguồn sức mạnh thần bí trong không gian ngăn cản hắn, đến cả chu thiên diễn hoá cũng không thể nào vượt qua được bức trường thần bí đó.
Là ai nhỉ?
Diệp Thành thu lại thần thông, hắn nhấc chân bay vào hư thiên, cứ thế bay về phía một người chuyển kiếp gần nhất, còn người chuyển kiếp hắn không tính ra được thì để tới cuối cùng.
Biên vực của Ngự Linh Tinh rộng lớn, ngoại trừ tiên sơn của gia tộc Ngự Linh thì còn có rất nhiều cổ thành với đại khí dồi dào.
Còn Diệp Thành lại bay vào bên trong một cổ thành giống như một con ma quỷ bay vào trong tiểu viên.
Sau vài giây mới thấy hắn đi ra, vả lại trong tay còn cầm theo một cây gậy, lão già kia vẫn đang ngủ say, tiếng ngáy vang dội, ngủ như con lợn chết, cho dù Diệp Thành có lôi thế nào cũng không tỉnh, tiếng ngáy lại có nhịp điệu.
Lão già này chính là một người quen của Diệp Thành, tên là Hoàng Đạo Công, lần đầu gặp ông ta là trong buổi thọ tiệc của Linh Chân Thượng Nhân ở Chính Khí Điện.
Diệp Thành vẫn còn nhớ rất rõ về Hoàng Đạo Công không phải nhờ vào khả năng chiến đấu của ông ta mà vì cảnh tượng trước khi ông ta qua đời.
Hoàng Đạo Công chính là một thành viên trong đoàn quân viễn chinh của Đại Sở, năm xưa ngoài Sở Huyên, Sở Linh và Thái Hư Cổ Long ra thì người cuối cùng mở đạo cho hắn chính là ông ta với mái tóc bạc phơ, huyết tế tuổi thọ và nguyên thần, tự nổ cơ thể già nua để mở đường máu cho hắn.
Ông ta thật sự là người may mắn, có thể luân hồi chuyển kiếp, so với những anh hồn không thể chuyển kiếp và chuyển kiếp thành người phàm thì ông ta may mắn hơn nhiều, chí ít thì ông ta còn có thể sống thêm một kiếp nữa, và chí ít vẫn còn cơ hội quay về với quê hương.
Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, Diệp Thành quay người biến mất.
Hắn không gọi Hoàng Đạo Công dậy nữa, cũng không mở kí ức tiền kiếp cho ông ta mà để ông ta vào trong đại đỉnh, còn tăng thêm phong ấn để tránh ông ta gào la lớn lối.
Lại là một cổ thành, Diệp Thành lặng lẽ đi tới dẫn theo một nam một nữ, đó đều là người chuyển kiếp.
Tiếp theo đây hắn cũng đủ bận rộn rồi, trong màn đêm yên tĩnh, Diệp Thành đi xuyên qua từng cổ thành giống như u linh hư ảo, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!