Đột nhiên bà ta lại ngước mắt lần nữa nhìn Diệp Thành ở cách đó không xa, đôi mắt Chuẩn Đế ngoài vẻ sửng sốt ra thì còn có cả kinh hãi, bà ta khó có thể tưởng tượng được không có quân cứu viện của Chư Thiên Vạn Vực, Đại Sở nhỏ bé lại có thể ngăn được Thiên Ma, cũng khó mà tưởng tượng được một tiểu bối cảnh giới Thiên lại giết được cả Đại Đế.
Lúc này bà ta bắt đầu tin rằng không phải ngẫu nhiên mà năm xưa Khương Thái Hư lại truyền Tiên Luân Nhãn cho hắn, mà là thông qua Tiên Nhãn nghịch thiên, ông đã nhìn ra điều gì nên mới giao hy vọng của mình cho hậu bối này.
Gió nhẹ thổi qua khẽ đung đưa mái tóc trắng, cũng khuấy động tâm cảnh của Phượng Hoàng, khiến bà ta cảm thấy năm tháng trôi đi quá nhanh, đến nỗi bà ta không cảm thấy mình đã già.
Bà ta mỉm cười nhẹ nhõm đứng dậy đi vào nơi sâu trong làn mưa bụi vờn quanh, bước đi thướt tha nhẹ nhàng.
Sơn cốc vẫn tĩnh lặng, vẻ đẹp như mộng như ảo, thời gian cũng lặng lẽ chào đón màn đêm một lần nữa.
Một cơn gió khác thổi qua, cuốn theo ánh trăng sáng khiến Diệp Thành và Nhược Thiên Chu Tước đang ngồi khoanh chân nhắm mắt đều khẽ run lên, hai người vô thức ra khỏi ý cảnh kỳ diệu.
Hế?
Diệp Thành khẽ ngạc nhiên hô lên, từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là vùng đất rộng lớn, núi non hùng vĩ cao ngất, sông dài sóng cuộn, vẽ ra bức tranh sông núi tuyệt đẹp.
Hắn sửng sốt, ngơ ngác nhìn chằm chằm thế giới trước mặt, đây chẳng phải quê hương Đại Sở của hắn sao? Đã từng có tiền lệ này, tuy ngạc nhiên nhưng hắn không còn kinh ngạc như mấy lần trước.
Nhưng sau một trăm năm, hắn lại nằm mơ trở lại Đại Sở, một đường sương gió thăng trầm, tâm trạng của hắn lúc này có thể tưởng tượng được.
Hai ba giây sau, hắn gạt mọi suy nghĩ, mắt nhìn vào chín tiên trụ chọc trời, giống như ma trụ chọc trời năm xưa, xuyên qua cửu tiên, đâm xuống đại địa.
Hắn mỉm cười, có thể nhìn thấy tiên trụ đó chứng tỏ Chư Thiên Kiếm Thần và các Hoàng đế Đại Sở đã tìm được Đại Sở, lúc này họ đã trên đường trở về Chư Thiên Vạn Vực, đây chỉ là vấn đề thời gian.
Lòng thầm nghĩ như vậy, hắn cất bước đi lên hư vô, suốt chặng đường đều nhìn đông ngó tây.
Đúng như hắn nghĩ, Đại Sở đã bị huỷ bản nguyên, linh lực vô cùng thiếu hụt, cả đại địa đều khô héo, tuy đông người nhưng tu vi cao nhất của họ mới chỉ là cảnh giới Linh Hư, đến một cảnh giới Không Minh cũng hiếm thấy, đâu đâu cũng là những nơi đổ nát, dường như bị hơi mù bao phủ.
Khi thấy Hạo Thiên thế gia, hắn bất giác dừng bước, nhìn thấy Hạo Thiên Thi Tuyết và Hạo Thiên Thi Vũ.
Ngoài họ ra, hắn còn thấy Ly Chương, Trần Vinh Vân và con của họ, hai trăm năm qua đi, họ đã làm cha mẹ, đều đã ẩn đi lòng hăng hái của mình, có thêm phần điềm tĩnh của bậc trưởng bối.
Hắn nở nụ cười nhẹ rồi lặng lẽ quay người, tuy rất muốn nhìn lâu hơn nhưng hắn không biết giấc mộng dài bao lâu, có lẽ giây tiếp theo sẽ tỉnh lại, hắn còn rất nhiều người rất nhiều người muốn gặp.
Mơ được trở về quê hương, hắn lại như vị khách du ngoạn, bước đi trong hư vô ngắm nhìn Thiền Uyên Cổ Thành từ xa, đến Bàn Long Hải Vực một chuyến, dừng chân tại trụ sở chính của Viêm Hoàng, đi qua Đông Lăng Cổ Uyên…
Cuối cùng hắn bay vào Nam Sở, đi vào Hằng Nhạc Tông, đáp xuống Ngọc Nữ Phong.
Trên Ngọc Nữ Phong có một bóng dáng yểu điệu tóc trắng đang lặng lẽ đứng nhìn bầu trời sao, vẻ mặt thê lương và mờ mịt, đôi mắt đẹp mông lung tựa như tiên nữ trong mộng khiến người nhìn đắm say.
Đó là Liễu Như Yên, mỗi khi đêm khuya thanh vắng, cô đều sẽ đứng đó kiếm tìm ngôi sao sáng nhất.
Diệp Thành quan sát Liễu Như Yên, vẻ mặt trở nên hơi kỳ lạ, tuy đang trong mơ nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấu cảnh giới tu vi của cô, rất rõ ràng là ở cảnh giới Thiên, không phải là giả.
Nhìn một lúc hắn không khỏi cảm thán, không ngờ Đại Sở lại có tân Hoàng, hơn nữa kỳ tích lại là Liễu Như Yên, mới bao lâu mà cô đã có thể nghịch thiên phong Hoàng ở nơi Đại Sở linh lực cạn kiệt này, thiên phú của cô đáng sợ nhường nào, với tâm cảnh của hắn mà cũng cảm thấy kinh ngạc.
Đúng là rất lợi hại, Diệp Thành giơ ngón cái lên rồi lại quay người rời đi, trước khi đi hắn còn không quên dùng thuỷ tinh ký ức lưu lại hình ảnh của Dương Đỉnh Thiên, Từ Phúc và Đường Như Huyên.
Sau khi rời khỏi Hằng Nhạc, hắn lại đến Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông, mỗi nơi quen thuộc khi xưa đều lưu lại bóng dáng của hắn, hắn đi hết một lượt rồi mới bay lên Thiên Huyền Môn trên cửu tiêu.
Hắn tới cũng rất đúng lúc, trong rừng trúc nhỏ của Thiên Huyền Môn chật ních người, Chư Thiên Kiếm Thần, Đông Hoàng Thái Tâm và các Hoàng đế của Đại Sở đều có mặt, ngoài ra còn có không ít người, không có ngoại lệ, tất cả đều là Chuẩn Đế.
Điều đáng nói là sự xuất hiện của hắn khiến cho những người có mặt đều nhíu mày, họ đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn hư vô bốn hướng: “Kỳ lạ, ta cứ có cảm giác ai đó đang nhìn mình”.
“Nhìn thấy vãn bối thì mọi người mới là thông thần đấy”, Diệp Thành ngoáy tai, rất tự nhiên tìm một góc rồi ngồi xuống đó, hắn muốn nghe xem những vị Chuẩn Đế này đang nói chuyện gì.
“Là do chúng ta đa nghi sao?”, hai ba giây sau, một lão Chuẩn Đế mới khẽ nói.
“Tiếp tục chủ đề lúc trước”, một Chuẩn Đế tóc trắng nhìn Đông Hoàng Thái Tâm: “Vừa nãy Thần nữ nói Hồng Trần là Diệp Thành tương lai, chuyện xuyên qua thời không này thật sự quá khó tin”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!