Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Nơi này trước kia vốn không phải đại địa Thương Mang, mà là một vùng Tiên Sơn, Tiên Sơn của Côn Luân Hư, chỉ bởi vì Côn Luân Hư cũng tự phong ấn dị không gian giống như thành cổ Đông Hoang, nên mới biến mất. 

 “Tự phong đã trăm năm rồi, mà vẫn chưa giải phong”. Diệp Thành lầm bầm, đưa tay cất bản đồ, trầm ngâm cân nhắc, nhất định phải đợi Đại Sở trở về mới giải phong ấn sao? Vậy thì cũng phải lâu lắm. 

 Bất đắc dĩ, hắn chỉ đành rời đi, đến một tòa thành cổ gần đó, thành cổ Côn Luân. 

 Cũng cách Côn Luân Hư rất gần, thành Côn Luân đương nhiên rất sầm uất, đến khi về đêm cũng vậy. 

 Diệp Thành đi vào, đập vào mắt toàn người là người, nhiều đến mức người ta giật mình, không chỉ có tu sĩ loài người, mà còn có yêu tu, ma tu và man tu, đủ các hình thù kỳ quái, chỉ có thứ ngươi không nghĩ ra được chứ không có thứ ngươi không thấy được, cả một nhóm hỗn tạp đủ thứ giống như đã hẹn nhau trước vậy. 

 Chủ yếu là huyết mạch của bọn họ đều thuộc loại đứng đầu, có mấy loại khiến Thánh Huyết của hắn cũng phải dao động, quá cổ xưa, ngay cả với năng lực của hắn cũng không thể nhận biết được hết, mà chỉ biết được những người cực kỳ mạnh. 

 Ngoài ra, hai bên đường còn bày bán các quầy hàng, chủ các quầy hàng đều là các ông lão, bảo vật được bán cũng rất bất phàm, tiếng gào thét không ngừng vang lên, Diệp Thành nhìn mà hoa cả mắt. 

 Diệp Thành không dám coi thường mấy ông lão này, đừng thấy bọn họ buôn bán không có gì đặc biệt, những thực ra tu vi đều cao thâm, hắn nhìn qua không dưới mười người có cấp bậc Đại Thánh. 

 “Đến cũng đến rồi, tiêu chút tiền vậy!”. Nói rồi, lại tìm đến một quầy hàng tìm kiếm. 

 Quầy hàng bán phần lớn là pháp khí, tiên kiếm, chuông lớn, linh cảnh, lò đồng, bảo ấn các thứ đều có đủ, cấp bậc đều không thấp, thấp nhất cũng là Chuẩn Thánh Binh, còn có mảnh vỡ Đại Thánh Binh. 

 “Lão phu nhìn một vòng là biết ngươi có mắt nhìn”. Chủ quầy hàng hút thuốc, rít một hơi nhả khói thành từng vòng tròn, giống như thầy đồng vậy, ngồi dưới đất tu tiên. 

 “Đống Thánh Binh này, tôi lấy hết”. Diệp Thành lấy pháp khí cấp bậc Thánh Nhân gom vào một chỗ. 

 “Lấy hết?”. Ông chủ quầy hàng nhướng mày, bất giác đưa mắt đánh giá Diệp Thành: “Thằng nhóc, à không đúng, cậu nhóc, mấy bảo bối này tốn nhiều tiền đấy, ngươi chắc chắn có nhiều tiền vậy không? Nửa đêm nửa hôm, ngươi đừng có đừng trêu ghẹo ta mua vui”. 

 “Không thiếu tiền, ông có thể tính ta rẻ chút”. Diệp Thành nhếch môi khẽ cười. 

 “Đương nhiên là tính rẻ rồi, nếu lấy hết, thì giá này không trả giá”. Ông chủ quầy hàng trực tiếp giơ hai ngón tay: “Không phải hai trăm vạn nguyên thạch, là hai nghìn vạn”. 

 “Không trả giá, tặng tôi thêm một cái thì sao”. 

 “Thành giao”. 

 “Được rồi!”. Diệp Thành đưa túi đựng đồ qua, vung tay lấy hết pháp khí cấp Thánh Nhân. 

 “Chỗ ta còn có Thánh Vương Binh và miếng vỡ Đại Thánh Binh, ngươi không xem thử sao?”. Chủ quầy hàng xoa xoa tay: “Nếu lấy hết thì cũng có thể tính rẻ, ngươi cũng không thiếu chút tiền này!” 

 “Cái này thực sự mua không nổi”. Diệp Thành ho khan một tiếng, quay người rời đi, tiền hắn đem theo thực sự không ít, nhưng vấn đề là Thánh Vương Binh và mảnh vỡ Đại Thánh Binh đều rất đắt. 

 Rời khỏi quầy hàng, hắn vẫn chưa dừng lại, đi đi lại lại từng quầy hàng, hơn nữa ra tay rất quyết đoán, đều là mua pháp khí, vả lại đều là Thánh Vương Binh, số lượng không hề ít. 

 Hắn tính toán rất tốt, tìm được người chuyển thế rồi sẽ đưa mỗi người một cái, có pháp khí mạnh bảo vệ bản thân cũng xem như cũng đảm bảo được an toàn, hắn nghĩ Thánh Chủ như hắn làm việc cũng rất chu toàn. 

 Nhờ hắn mà các quầy hàng trên đường đều đóng cửa sớm, họ thích các khách mua hàng như vậy, dứt khoát nhanh nhẹn không dài dòng, mà không phải chỉ mua một, mà đều là mua thành từng đống từng đống. 

 Không biết qua bao lâu hắn mới ngừng tay, mở túi đựng đồ ra nhìn vào trong, không đành lòng nhìn thẳng, trong lòng đau xót, tiêu hết toàn bộ nguyên thạch, một miếng cũng không còn. 

 Tiền đã tiêu sạch, tâm cũng tịnh rồi, buồn chán đi dạo một vòng, lại thấy không ít bảo bối, nhưng không còn tiền mua, thiếu chút nữa hắn đã lấy đan dược để đổi rồi. 

 Cuối cùng, hắn mới đi thẳng đến trung tâm thành, thành này không có người chuyển thế Đại Sở, nếu đã không có thì không cần lãng phí thời gian, đại lục Huyền Hoang rất lớn, đường hắn muốn đi, còn rất rất dài. 

 “Cũng không kém hơn thành cổ Đông Hoang”. Đi thẳng một đường, Diệp Thành có chút thổn thức, ngay cả đình đài lầu gác hay cầu hình vòm đều được chạm khắc bằng ngọc, du bị phá hủy nhưng cũng bán ra tiền. 

 “Ta nói này, có phải ngươi mù rồi không, không thấy ta à?”. Đang đi thì Diệp thành bỗng cảm thấy sau lưng có người chọc vào người hắn, âm thanh đó rất quen thuộc, là người quen. 

 Diệp Thành theo bản năng quay đầu thì thấy một người để râu, chính là bạn tốt năm xưa: Yên lão đạo. 

 “Sao vậy, bất ngờ lắm sao!”. Thấy Diệp Thành ngây người, Yên lão đạo khẽ vuốt râu của mình. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận