Chuẩn Đế áo bào màu đen bị đánh đến mức không ngẩng đầu lên được, cùng cấp bậc đánh nhau, thực lực của ông ta kém xa thần nữ Linh tộc.
Nhưng một người đánh không lại không có nghĩa là hai người cũng không đánh lại, vẫn còn cấp Chuẩn Đế lao đến, là một Chuẩn Đế áo bào màu bạc, muốn hợp lực với Chuẩn Đế áo bào màu đen đánh thần nữ Linh tộc.
“Này!”, thần tử Vu tộc lớn tiếng gọi, nhấc chân bước lên không trung, Diệp Thành rất phối hợp đưa chiến mâu Vu Hoàng ra, bị tên này dùng như côn sắt, đập cho Chuẩn Đế áo bào màu bạc xác thịt tan nát.
“Các ngươi muốn chết”, lại có người đến góp vui, như một kỳ tích, vẫn là Chuẩn Đế, mặc áo bào màu vàng, không biết là cụ tổ truyền thừa bên đó, tỏa ra ánh sáng màu vàng, tấn công về phía thần tử Vu tộc.
“Ấy!”, thần nữ Cổ tộc chạy đến, người này còn hung hãn hơn thần nữ Linh tộc, tay cầm một cây roi thần, có đạo tắc quấn quanh, sặc sỡ chói mắt, Chuẩn Đế áo bào màu vàng bị một roi của cô ta đánh văng ra xa, cả người đâm xuyên qua mười mấy ngọn núi, sau đó mới dừng lại.
“Chắc chắn vẫn còn!”, thần tử Man tộc bên dưới rút chiến phủ ra, mắt to như chuông đồng nhìn lướt qua xung quanh: “Nếu có người đám đánh Tiểu Cổ nhà họ, ta sẽ đánh hắn”.
Thôi không nói nữa, quả thật có người không có mắt, mặc áo bào màu trắng, rất chói mắt, khí tức của ông ta không quá rõ ràng, là một Chuẩn Đế chân chính, tay cầm chùy vàng, đang chạy về phía thần nữ Cổ tộc.
“Nè!”, thần tử Man tộc dịch chuyển, lao thẳng lên hư không, Chuẩn Đế áo bào trắng giơ kiếm lên, còn chưa kịp chém xuống đã bị tên kia bổ một rìu.
“Đông vui thật, lúc này đúng là náo thiệt ghê!”, người bên dưới mở to mắt, ánh mắt sáng rực.
“Thần tử và thần nữ của chín tộc viễn cổ Cửu tộc, Tịch Diệt Thần Thể, Đông Thần, Cửu Tiên của Đế gia, thần tử Phượng Hoàng đều có tham chiến, thật không uổng công đi đến di tích viễn cổ này”, không ít người đều xắn tay áo lên, cũng muốn tham gia vào nhưng cũng chỉ nghĩ thôi, không dám hành động lỗ mãng.
“Không ngờ cuộc chiến giữa thần tử Tiên tộc thần tử và Hoang Cổ Thánh Thể lại kéo theo nhiều sự tồn tại đáng sợ”, các ông lão cảm khải: “Hậu bối thế hệ này đều mạnh vậy sao?”
“Nghe nói trận chiến giữa thần tử Tiên tộc thần tử và Hoang Cổ Thánh Thể cũng nên kết thúc rồi”, người ở xung quanh tranh thủ liếc nhìn sang bầu trời phía Đông: “Trận chiến này ít nhất đã hơn nghìn hiệp rồi”.
Trong mắt mọi người, hai tên điên Diệp Thành và thần tử Tiên tộc thật giống như hai con dã thú, không những không ngừng chiến mà ngược lại ngày càng hung hãn hơn, khiến tình hình trở nên không chết không tha.
Có thể thấy, thần tử Tiên tộc đang gặp bất lợi, kéo dài trận chiến lâu như thế, hắn ta không phải là đối thủ của Diệp Thành, thời hạn cấm pháp đã qua, sức chiến đấu của hắn ta giảm xuống rất nhanh, bị Diệp Thành chặn lại ở trên không trung đánh ngày dữ dội hơn.
Tên kia hét lên một tiếng vang trời, đầu tóc rối bù, mặt mày dữ tợn vặn vẹo, không cam lòng thất bại, điên cuồng tấn công rồi lại tấn công, nhưng cứ xông đến lần nào thì lại bị Diệp Thành đánh trả lần nấy.
Có một cường giả nấp trong bóng tối không chịu nổi nữa, khi sắp bay lên hư không, người đó mặc khoác một bộ áo bào màu đỏ, là một vị tu sĩ cấp Chuẩn Đế, hơn nữa cũng không phải là một vị Chuẩn Đế bình thường, lúc ra tay là đánh lén, sử dụng toàn chiêu tuyệt sát.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!