Diệp Thành thấy Côn Bằng bỏ chạy, biết chắc là không thể đuổi kịp được nhưng vấn đề là cũng không biết gã chạy về hướng nào.
Hắn đột ngột quay đầu, nhằm thẳng về Kim Ô, lúc băng qua đại công chúa Khổng Tước cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Đại công chúa Khổng Tước ngã dài xuống đất, mặt mày trắng bệch, mắt đẫm lệ, như bị đả kích, hai mắt đờ đẫn, có chút điên dại, thần trí không ổn định, lúc khóc lúc cười.
Cô ta không chấp nhận được việc mình bị chồng bán đứng, dù có kiên cường thế nào cũng sẽ bị sụp đổ.
Những người xung quanh đều xuýt xoa, đúng với câu nói của người xưa: Người đáng thương ắt có chỗ đáng trách. Lúc này cô ta đáng thương nhưng trước đó không lâu, cô ta lại khiến cho người khác hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Đừng giết cô ta, để lại cho ta, tối nay nhất định phải khuất phục cô ta”. Tiểu Viên Hoàng đang vây đánh Kim Ô lớn giọng hét, dâm dê đến không biết xấu hổ.
“Muốn ăn cũng phải để ta trước, đệ xếp phía sau đi”. Võ Hùng Đại Địa mắng.
“Chúng ta dùng chung, huynh trước ta sau hoặc ta trước huynh sau”. Tiểu Viên Hoàng cười.
“Còn nói nhảm nữa ta sẽ xé toạc mồm các ngươi ra”. Thiên Thương Nguyệt phóng lên trời, trừng mắt hai người đó, mặc dù đại công chúa Khổng Tước đáng hận nhưng dù gì cô ta cũng là đại công chúa của nhà Khổng Tước.
“Bọn… Bọn ta chỉ nói vui vậy thôi”. Võ Hùng Đại Địa và Tiểu Viên Hoàng cười gượng, cả hai rút vũ khí, tấn công thái tử Kim Ô, điên cuồng xuất tuyệt chiêu, dường như bất chấp mọi giá.
Côn Bằng đã bỏ chạy, thái tử Kim Ô làm gì còn tâm trạng đánh nhau, hắn ta chưởng lui Quỳ Ngưu rồi vung tay biến ra trận dịch chuyển, sau đó bước vào trong, truyền tinh nguyên vào và điên cuồng khôi phục trận pháp.
Còn muốn chạy sao? Tiểu Viên Hoàng hừ lạnh lùng, lập tức đâm gậy sắt Kim Ô vào hư không, gậy sắt rung mạnh, sấm sét gào thét trên thân gậy, khôi phục thần vân cổ, đảo lộn không gian ở đó.
Thái tử Kim Ô đã dịch chuyển đi mất, nhưng không gian ở đó đã hỗn loạn, làm gián đoạn lối đi, hắn ta dịch chuyển chưa được một trăm trượng thì rơi từ trong không gian xuống, máu me khắp người, vô cùng thê thảm.
Diệp Thành đánh đến, hắn cưỡi thánh hải Hoàng Kim, tay cầm tiên kiếm Xích Tiêu, đứng chặn ở bầu trời phía nam.
Quỳ Ngưu vung búa, nổi giận đùng đùng lao về từ bầu trời phía bắc, khí thế ngút trời.
Thiên Thương Nguyệt cũng tấn công đến, lấy pháp khí bản mệnh ra, trấn giữ bầu trời phía đông.
Năm người nhóm Tiểu Viên Hoàng đều lấy vũ khí ra, sát khí đằng đằng, trấn thủ bầu trời phía tây.
Bầu trời rung lên ầm ầm, thái tử Kim Ô bị vây chính giữa, đấy cũng là một việc đáng buồn cười, trước đó không lâu, bọn họ còn đánh hội đồng Diệp Thành, giờ thì hay rồi, người bị đánh hội đồng lại là hắn ta.
Vẻ mặt hắn ta hung dữ, hai mắt đỏ hoe, trong lòng thầm muốn tát cho mình hai bạt tai.
Trước đó hắn ta đã đi rồi, nhưng vì câu nói đó của Côn Bằng mà hắn ta đã quay lại mà không do dự.
Giờ thì hay rồi, Côn Bằng dùng chiêu kim thiền thoát xác, dựa vào trận pháp chạy mất rồi, còn hắn ta quay lại giúp đỡ thì lại bị vây đánh, muốn mượn trận pháp bỏ trốn nhưng không gian này đã hỗn loạn rồi.
“Muốn tính hết nợ với ta vậy à? Hôm nay ta sẽ cho ngươi cơ hội”. Diệp Thành lạnh lùng nói, ánh mắt đầy băng giá: “Đánh bạn cũ của ta bị thương thì ngươi phải trả giá bằng máu”.
“Vậy thì đến đây”. Kim Ô giận dữ hét lên, dùng bộ pháp thần kỳ nhưng lại tấn công về bầu trời phía tây nơi bọn Tiểu Viên Hoàng đang trấn thủ, so với ba hướng còn lại thì hướng này dễ phá vòng vây nhất.
Sao thế? Khinh thường bọn ta sao? Năm người Tiểu Viên Hoàng bất mãn, đồng loạt tấn công qua.
Cút! Kim Ô hét lớn, chưởng mạnh lên trời, đánh bay Võ Hùng Đại Địa và Tiểu Viên Hoàng, Tiên Vương Hạc, Xuyên Sơn Giáp và Bắc Minh Ngư tấn công sau đó cũng bị đánh bật ra xa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!