Trong một phế tích, Diệp Thành ngừng lại nghỉ chân, thu lại huyết khí và lấy ra một đoạn xương sống của Kim Sí Đại Bằng, cắm trên đất, để lộ một nửa bên trên, trong bóng đêm nó tỏa hào quang sáng chói.
Huyết mạch Kim Sí Đại Bằng không tệ, một đoạn xương sống cũng đủ để luyện ra huyết mạch tinh thuần.
Cất những thứ này đi, Diệp Thành lại khởi hành, bất chợt nhìn thấy một người ngã từ trên trời xuống.
Đó là một thanh niên cường tráng, tu vi không cao, chỉ có Chuẩn Hoàng Cảnh, chắc là tới đây để tìm bảo vật nhưng lại bị trọng thương, khí tức hỗn loạn, ngay cả đứng cũng không vững.
Viêm Long! Diệp Thành lẩm bẩm một tiếng, hắn cũng nhận ra thanh niên vạm vỡ đô con kia, đối phương cũng là người chuyển thế, là người hắn quen. Đây là người của tổng bộ Viêm Hoàng, năm đó, khi hắn mới tới Viêm hoàng, tên này từng hò hét tìm hắn đánh nhau, sau đó bị hắn tát một cái bay tới tận chín tầng mây.
Viêm Long kiếp trước giống với Man Hùng, Man Sơn, toàn bộ đều có huyết mạch Man tộc.
Đối với Viêm Long, Diệp Thành vẫn nhớ rất rõ hình ảnh kiếp trước, cuối cùng gã lại chết trận dưới tường thành Nam Sở, là người cuối cùng trấn thủ ở thiên môn, chết rất thảm thiết.
Kiếp này, Viêm Long khá tầm thường, đã hơn hai trăm tuổi mà chỉ mới là Chuẩn Hoàng Cảnh, tu vi hay huyết mạch đều không có gì đặc biệt, là loại thuận tay vơ đại cũng được cả đống...
“Thứ này do ta tìm được, các ngươi không thể ức hiếp người ta như thế!”, khi Diệp Thành đang xúc động, tiếng của Viêm Long chuyển thế vang lên ở nơi xa. Gã đang bị đuổi giết, mười mấy người đang bao vây, trên ngực cắm một đoạn kiếm, gã tức tối nhìn đám đông bao vây mình, miệng chảy ra máu tươi.
“Ức hiếp ngươi thì sao nào!”, mười mấy người cười lạnh, trong mắt phóng ra tia hung hăng, vẻ mặt âm trầm, hơi thở bạo ngược. Gương mặt đám người này chẳng khác nào thổ phỉ xông vào nhà cướp của, tu vi cảnh giới không cao, phần lớn là Chuẩn Hoàng Cảnh nhưng trong đó lại có một Hoàng Cảnh.
“Giao ra đây, chúng ta sẽ cho ngươi được toàn thây!”, tu sĩ Hoàng Cảnh cười âm u, ngạo mạn mà âm trầm.
“Ta liều mạng với ngươi!”, Viêm Long rống lên, máu tuôn dữ dội, còn chưa kịp di chuyển thì đã bị tu sĩ Hoàng Cảnh như cái lò đồng đẩy lảo đảo rồi đè xuống.
“Lấy bảo vật, chặt đầu nó xuống cho ta!”, tu sĩ Hoàng Cảnh hừ lạnh, vô cùng uy nghiêm.
“Để ta!”, một người liếm môi, để lộ hàm răng trắng ởn, hắn ta chưa nói xong đã vung đao đầu quỷ, một đao này chém xuống, Viêm Long nhất định sẽ rơi đầu.
Đây là thế giới của cường giả, trong thời khắc sắp chết, Viêm Long nở nụ cười bi ai.
Vào đúng lúc này, một bóng người tỏa ra hào quang màu vàng lẳng lặng xuất hiện trước mặt gã, cách không chưởng bay đao đầu quỷ, ngón tay búng một cái, cơ thể kẻ cầm đao bay ra ngoài.
Viêm Long sửng sốt, kinh ngạc nhìn bóng lưng tỏa ra ánh sáng vàng, sự chói mắt từ hắn khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Gã ngây người một lúc, đám đông bao vây đồng loạt bay ra ngoài, cũng không biết là bao xa nhưng mỗi người như từng tia ánh sáng thần thánh, tạo thêm sự thu hút cho tinh không mênh mông.
Mười mấy người đều còn đang trong trạng thái đờ đẫn, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy một bàn tay màu vàng đánh tới, bay nữa sao? Tất cả lại bay đi, hồi lâu còn chưa rơi xuống đất.
Viêm Long nuốt nước bọt, đợi gã bình tĩnh lại thì một bàn tay ấm áp đã đặt trên lưng, khí huyết cuồn cuộn truyền qua, chữa lành vết thương cho gã.
“Đa tạ tiền bối đã cứu giúp!”, Viêm Long vội đứng dậy, cung kính hành lễ với Diệp Thành.
“Đều là anh em một nhà cả!”, Diệp Thành mỉm cười, bắn ra tia sáng, nó chui vào trong ấn đường Viêm Long.
Viêm Long đau đớn thét lên một tiếng, cơ thể gã cong xuống, hai tay ôm đầu lăn lộn trên đất, tiên quang kỳ lạ làm thần hải của gã cứ vang lên tiếng ầm ầm, đầu như muốn nứt ra, thần trí cũng hỗn loạn.
Diệp Thành không nói gì, đưa gã vào Hỗn Độn Đỉnh, dẫn ra huyết khí trong bình ngọc, phân ra một nửa, truyền vào trong cơ thể Viêm Long, huyết mạch của gã kiếp này bình thường, coi như là giúp gã thay da đổi thịt.
Viêm Long còn chưa giải phong ấn là đã dung hợp huyết khí nhiều huyết mạch, tu vi tăng lên kha khá.
Diệp Thành bay lên trời, lao thẳng tới nhà Khổng Tước, dọc đường cũng không rảnh rỗi, hắn lấy ra Tiên Hỏa Thiên Lôi và căn nguyên thánh thể để luyện thể, Nguyên Thần và huyết mạch cho Viêm Long.
Chẳng biết Viêm Long đã ngưng rên rỉ từ lúc nào, nhìn Diệp Thành qua miệng đỉnh, vẻ mặt khó tin. Nhìn một hồi thì gã quỳ trên đất gào khóc.
Còn chưa tới gia tộc Khổng Tước, Diệp Thành vẫn còn thời gian rảnh nên tranh thủ kể lại chuyện năm đó cho Viêm Long nghe.
Viêm Long lẳng lặng lắng nghe, tuy lời của Diệp Thành rất bình thản nhưng gã lại cảm thán vô cùng, cảm thán kiếp trước cũng như kiếp này, thậm chí trước đó gã còn bàn về thần thoại của Diệp Thành.
Có ai ngờ được trên thế gian này còn có luân hồi chuyển thế, ai từng ngờ được kẻ danh chấn Huyền Hoang, suýt gây ra hỗn chiến cho vạn tộc lại là thánh chủ thiên đình Đại Sở.
Viêm Long tha thiết yêu cầu muốn đi theo tìm kiếm người chuyển thế, nhưng lại bị Diệp Thành từ chối.
Diệp Thành cũng muốn có người tìm phụ nhưng tu vi ít nhất cũng phải đạt tiêu chuẩn, trình độ như Viêm Long, ngay cả năng lực bảo vệ bản thân còn không có, nếu đi tìm người, an toàn bản thân đã là vấn đề đầu tiên.
Viêm Long có chút xấu hổ, kiếp trước gã cũng từng là nhân vật có tiếng tăm, thế mà sau khi chuyển kiếp, tình trạng lại khó xử tới vậy. Như Cơ Tuyết Băng, Sở Linh Ngọc, Hồng Trần Tuyết, Thiên Thương Nguyệt đều chuyển kiếp, sao chỉ mình gã là làm ăn chẳng ra làm sao thể này?
Diệp Thành cũng tận tâm tận sức giúp đỡ, đan dược bí thuật đưa một đống, cộng thêm cả pháp khí lợi hại, suốt đường đi hắn càn quét nhiều như thế, dù cho người chuyển thế thì cũng không tiếc của.
Viêm Long chơi liều nuốt đan dược rồi bế quan trong Hỗn Độn Đỉnh, muốn thăng cấp nhanh chóng, ít nhất thì cũng sẽ không trở thành gánh nặng, dù sao gã cũng từng là một cánh tay đắc lực của Viêm Hoàng.
Một hồi lâu sau, Diệp Thành tiến vào một tòa thành cổ, định dùng truyền tống trận của nơi này.
Thành cổ uy nghiêm, tuy là ban đêm nhưng vẫn rất náo nhiệt và phồn hoa, hắn vừa đáp đất là đã nghe tiếng bàn tán: “Đã nghe nói chưa? Thái tử Kim Ô lại diệt một tộc rồi”.
“Diệp gia ở phía Nam”, có người thổn thức một tiếng: “Bởi vì thiếu chủ nhà này tên Diệp Thành đó!”
“Đúng là quá thảm, bị diệt cả gia tộc, đàn ông bị chém đầu, chất thành đống, phái nữ mới khổ nhất, bị ghim chết trên tường hết”.
“Mới ba ngày, đây là nhà thứ bao nhiêu rồi!”, đầy đường đều là tiếng mắng chửi: “E là sau vụ việc ở rừng rậm Hồng Hoang thì cuộc sống sẽ không còn yên tĩnh nữa, đám đó như lũ chó dại lên cơn vậy, cắn càn khắp nơi, gặp đâu ngoạm đó, tội nghiệp mấy gia tộc kia, chẳng trêu ai chọc ai mà cũng bị diệt tộc”.
“Thái tử Côn Bằng còn tàn ác hơn, thể hiện ra ngoài luôn, mấy ngày nay số gia tộc mà hắn ta diệt ít nhất cũng một tá rồi đó, núi thây biển máu, máu chảy thành sông đúng nghĩa đen”.
“Hai tên này bị thua thánh thể ở rừng Hồng Hoang, tuy Hoang Cổ Thánh Thể đã chết nhưng đám khốn kia vẫn không nguôi giận, tìm kiếm bạn cũ của thánh thể khắp nơi, hễ ai có liên quan tới Hoang Cổ Thánh Thể, dù chỉ trùng tên thôi thì đều bị giết, như Diệp gia vừa rồi đó”.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!