Diệp Thành đứng đắn hơn nhiều, đi cả một dọc đường đều hỏi, trong lúc đó cũng sử dụng Chu Thiên, tìm người chuyển thế.
Đáng tiếc là, thành Từ Bi này cũng không có người chuyển thế nhân, mà hắn cũng bởi vì một lần nữa sử dụng Chu Thiên Diễn Hoá, tuổi thọ và tu vi bị cắn nuốt mất một chút, cảnh giới của hắn rơi xuống Thánh Nhân sơ cấp.
Cũng có thể nói là, không bao lâu nữa, hắn sẽ rơi xuống cấp Thánh Nhân, trở thành cấp Chuẩn Thánh.
Bỗng nhiên, hắn dừng chân trước một quầy hàng nhỏ, chính là quầy bán pháp khí, chủ quầy hàng là một ông lão, có lẽ là buôn bán không tốt, đang ôm tay ngủ gật, tiếng ngáy rất to.
Hắn không quấy rầy ông lão kia, mà nâng tay cầm một thanh thiết cổn từ quầy hàng lên, ừm, nói một cách chính xác hơn thì là một sợi roi sắt, đen thui, cầm vào tay cảm giác rất là nặng.
“Roi Đả Thần”. Hắn nhíu mày, cực kỳ chắc chắn đây là roi Đả Thần mà hắn từng dùng.
Hơn hai trăm năm trước, Đại Sở Thiên Huyền Môn bán đấu giá, hắn đã mua roi Đả Thần.
Hơn một trăm năm trước, vì cứu Đại Sở Hoàng Yên, thứ này của hắn bị Ti Mệnh Thiên Quân lừa lấy đi, nói là đồ của Khương Thái Công.
Điều làm cho hắn bất ngờ là, roi Đả Thần không ngờ lại xuất hiện ở Chư Thiên Vạn Vực, làm cho hắn không nghĩ thông.
Roi Đả Thần dường như vẫn còn nhớ hắn, rung động ở trong tay hắn, giống như vui sướng, giống như nhớ nhung.
“Sao ngươi lại trở về rồi?”. Diệp Thành mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như là người thân của mình vậy.
“Tiểu hữu, thích roi sắt này? Ta lấy ngươi rẻ một chút”. Ông lão tỉnh dậy, vươn người, xong việc liền lấy bầu rượu ra, uống một ngụm, bộ dạng rất là hưởng thụ.
“Tiền bối, roi sắt này ông lấy được từ đâu”. Diệp Thành hỏi.
“Một tên trộm mộ đã bán cho ta, nói là bảo bối”. Ông lão nói xong, ngáp một cái.
“Trộm mộ?”
“Có muốn không, mười vạn bán cho ngươi, đây chính là bảo bối”.
“Muốn!”. Diệp Thành không trả giá, để lại túi đựng đồ chứa mười vạn nguyên thạch lại, xoay người rời đi.
“Dứt khoát như vậy, sớm biết đã đòi nhiều một chút”. Ông lão bĩu môi, cầm lấy túi đựng đồ, cũng bắt đầu thu dọn quầy hàng, buôn bán không thuận lợi, thu dọn sớm về sớm, còn có thể đến thanh lâu chơi một vòng.
Diệp Thành bước đi trên đường phố rộn ràng náo nhiệt, tay cầm roi Đả Thần, lật qua lật lại đánh giá.
Hắn vẫn không hiểu roi Đả Thần bị mang lên Thiên Giới, sao lại chạy xuống đây, hơn nữa lại chạy tới trong tay tên trộm mộ, chẳng có lẽ là Khương Thái Công vứt xuống, ai nhặt được là của người đó?
Đáng tiếc tuy rằng roi Đả Thần bá đạo, nhưng lại chỉ có linh tính không có linh trí, nếu nó có linh trí thì có thể trực tiếp hỏi nó.
Thần vật của Thiên Giới đều không tầm thường, càng không nói đến là thần khí của Khương Thái Công, ông ta là người cầm đầu Thiên Giới, chúng thần Thiên Giới đều do ông ta phong, roi Đả Thần tám phần chính là để đánh thần.
Chưa tìm ra nguyên do, hắn chỉ có thể thu nhận roi Đả Thần, hắn vẫn có cảm giác rất thân thiết với nó, ít nhất đã bên cạnh hắn trăm năm, cũng là bảo vật mang ra từ Đại Sở, xa cách lâu như vậy, dùng vẫn rất là tiện tay.
Hắn lại lấy bức hoạ cuộn tròn ra, đi hỏi cả dọc đường.
Bất tri bất giác, hắn đã đến một miếu Thành Hoàng.
Miếu Thành Hoàng vào ban đêm vẫn đông người di chuyển, người ra ra vào vào không ít, hơn chín mươi phần trăm là người phàm, hoặc là cầu bình an, hoặc là cầu phú quý, đều là cầu mong vận may.
Trong lư hương khổng lồ cắm đầy đàn hương, cũng có chậu châu báu, bên trong chứa đầy đồng tiền.
Diệp Thành im lặng không nói, nhìn những người phàm cung kính quỳ lạy, hắn không khỏi mỉm cười.
Rất lâu về trước, khi còn chưa bước chân vào con đường tu sĩ, hắn cũng giống bọn họ, trong đêm tối, cung kính quỳ lạy trước bức tượng Phật của miếu đổ nát, kỳ vọng ông ta cũng có thể cho mình một ngôi nhà ấm áp, mỗi ngày đều có thể ăn no, không cần chịu đói chịu khát, không cần cùng tranh thức ăn với chó hoang.
Thần linh có lẽ đã mở mắt, để cho hắn trở thành tu sĩ, ngoài ngôi nhà ấm áp ra, những nguyện vọng khác đều đã đạt được, nhưng càng nhìn thấy nhiều, trải qua nhiều, mới biết hồng trần có bao nhiêu nực cười.
Thế gian này thật sự có thần linh? Diệp Thành cười tự giễu, trong mắt người phàm, bọn họ đó là thần tiên cao cao tại thượng, người phàm quỳ lạy tiên, thần tiên thì sao? Nên quỳ lạy ai? Quỳ ông trời?
Cuối cùng nhìn thoáng một cái, hắn đi thẳng vào đại điện miếu Thành Hoàng, đập vào mắt là một bức tượng Thần Để.
Người phàm gọi là Thành Hoàng gia, là vị thần bảo hộ cho toà thành này, trong thế giới người phàm gần như mỗi toà thành đều có miếu Thành Hoàng, cũng đều thờ cúng Thành Hoàng gia, tôn sùng ông ta thành thần linh, thường đến quỳ lạy.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!