Núi Niệm Từ ầm ầm như muốn sụp, sát khí cuồn cuộn càn quét khắp không trung, tuyết cũng ngừng rơi.
Ni cô nhỏ và ni cô già hoảng sợ, vội vàng chạy tới.
Từ xa, họ đã thấy được một cảnh tượng đáng sợ: tiên tử Vô Lệ bị Diệp Thành bóp lấy cái cổ ngọc ngà giơ lên giữa không trung.
"Đạo hữu, ngươi...", vẻ mặt ni cô già hoảng sợ.
"Cút", Diệp Thành rống lên một tiếng như tiếng sấm chấn bể màng tai ni cô già khiến bà ta ngã bệt xuống đất.
Ni cô nhỏ sợ hãi, mặt mày trắng bệch, cơ thể nhỏ nhắn run lẩy bẩy không dám nhúc nhích, Diệp Thành thật là đáng sợ.
"Trả lời vấn đề của ta, khi nào thì thành Vô Lệ hạ phàm?", con ngươi Diệp Thành đỏ bừng nhìn chằm chằm tiên tử Vô Lệ tựa như một con thú dữ.
"Không biết!", tiên tử Vô Lệ bình tĩnh đáp, mặt mày lạnh lẽo không chút cảm xúc. Vô Lệ chính là vô tình, cô ta tựa như một con rối không biết đau là thế nào.
"Hay cho một câu không biết...", con ngươi Diệp Thành lóe lên vẻ lạnh lẽo, sấm sét màu vàng quay cuồng, khí tức hủy diệt lạnh như băng.
Cơ thể yểu điệu của tiên tử Vô Lệ nhuốm máu và bắt đầu tan thành mảnh nhỏ. Cùng là Thánh Nhân nhưng cô ta lại chẳng thể chống lại được.
Diệp Thành nổi lên sát khí, đã có một sát na là muốn lấy mạng của cô ta.
"Diệp Thành, còn không ngừng tay!", chợt có một giọng nữ vang lên, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện và kia chính là Bắc Thánh.
"Cút!", Diệp Thành quát, kiếm Chuẩn Đế xuất hiện, hắn trở tay vung lên chém ra một dải ngân hà vô cùng bá đạo.
Đường đường là Bắc Thánh, còn chưa tiến lên đã bị một kiếm ép lùi lại. Với sức chiến đấu của cô ta cũng khó mà địch lại Diệp Thành.
Cô ta cắn răng, định xông lên ngăn cản tiếp.
Song, còn chưa chờ Bắc Thánh hành động đã có một bàn tay đầy vết chai đặt lên vai, cô ta lập tức bị giam cầm.
Lại nhìn sang người giữ chân cô ta lại, nhìn kỹ thì chẳng phải là ông lão bán rượu ở ngôi làng dưới chân núi Niệm Từ sao?
Ông lão vẫn mặc áo bông trông lôi thôi lếch thếch, bước chân phù phiếm lại quỷ dị khó lường.
Ông ta mạnh đến đáng sợ, chỉ khẽ vung tay lên đã cứu tiên tử Vô Lệ, còn Diệp Thành cũng bị ông ta khóa lại.
Diệp Thành hai mắt đỏ bừng, máu của Hoang Cổ Thánh Thể sôi trào lại không thể phá hủy giam cầm, pháp lực cũng bị phong ấn.
"Đi với ta, cô ta không lừa ngươi", ông lão hiền lành nói, kéo Diệp Thành rời khỏi Núi Niệm Từ.
Bắc Thánh lau vết máu nơi khóe miệng đi, bàn tay ngọc ngà vung lên chữa trị cho ni cô già, lại xóa bỏ ký ức của ni cô nhỏ xong mới nhìn về phía tiên tử Vô Lệ.
Quần áo tiên tử Vô Lệ nhuốm đầy máu nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, thần hà vờn quanh chữa lành toàn bộ vết thương.
"Thái thượng vong tình, quả nhiên bá đạo", Bắc Thánh lẩm bẩm rồi xoay người rời đi đuổi theo Diệp Thành.
Bên này, ông lão dẫn Diệp Thành về làng, xuất hiện trong một hộ gia đình bình thường.
"Rượu ủ địa phương, uống cho ấm người", ông lão hiền lành như ông nội nhà bên, đưa cho Diệp Thành một bầu rượu gạo.
"Tiền bối, rốt cuộc ông là ai?", Diệp Thành lẳng lặng nhìn ông lão, con ngươi màu đỏ cũng nhạt đi, thu vẻ tàn bạo hơi tỉnh tảo lại.
"Cũng giống như ngươi, đều là người số khổ", ông lão khoanh tay ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, vẻ mặt già nua tràn ngập hoài niệm: "Vợ của ta cũng ở trong thành Vô Lệ kia".
"Vậy..."
"Cầu Nại Hà! Đúng là khiến người ta bó tay mà!", ông lão lắc đầu cười khổ, buồn bã nói.
Diệp Thành im lặng, giơ bầu rượu lên uống một ngụm to. Hắn và ông lão đúng là số khổ.
Ông lão lại may mắn hơn hắn một chút, đã thử đi qua cầu Nại Hà. Còn hắn, lại cả cơ hội đó cũng không có.
Chẳng biết tại sao, Diệp Thành lại chợt sinh ra một sự tức giận với thành Vô Lê hư vô mờ mịt kia. Thế gian rõ ràng có tình, vì sao cố tình vô lệ khiến hồng trần tràn đầy khổ đau.
Ông trời đúng là trêu ngươi, cho người ta hy vọng nhưng thất vọng lại càng nhiều hơn, bàn tay vô hình kia chính là cứ tùy tiện chi phối vận mệnh như thế.
Căn nhà chợt trở nên tĩnh lặng, cả hai chỉ lo uống rượu.
Không biết khi nào ông lão như là quá mệt mỏi ôm bầu rượu ngủ thiếp đi, đường đường Chuẩn Đế lại nói mớ.
Diệp Thành uống một mình, càng uống vị bầu rượu gạo càng chát chúa, càng cảm thấy đau khổ khiến người ta không kiềm được run rẩy.
Đến khuya, hắn mới lảo đảo đứng dậy.
Ra khỏi làng lại là một khoảng trời mênh mông tuyết bay tán loạn lấp kín dấu chân của hắn.
Diệp Thành lại đi, không biết là phương nào, trải qua từng tòa thành cổ tìm kiếm người chuyển thế này đến người chuyển thế khác.
Có những cặp yêu nhau cuối cùng thành người một nhà, hắn thấy mà vui cho hình ảnh ấy, cũng giúp hết đôi này đến đôi kia.
Nhưng trong cuộc hành trình dài dòng hơn hai trăm năm, Diệp Thành vẫn một mình, bóng lưng cô đơn hiu quạnh không người làm bạn.
Cứ thế, ba tháng lặng lẽ trôi qua, Diệp Thành đi ra khỏi Tây Mạc.
Dưới ánh trăng trông hắn có chút già nua, đầu bạc trắng, khóe mắt đầy nếp nhăn, râu cũng dài, con ngươi ảm đạm, bóng lưng thẳng tắp cũng hơi gù.
Giờ đây, hắn đã không còn dùng áo đen hay mặt nạ quỷ giấu kín thân mình vì lúc này vẻ già nua và bóng lưng lọm khọm của Diệp Thành đã là thứ tốt nhất để che giấu.
Ai mà ngờ một ông lão trông như sắp xuống lỗ lại sẽ là Thánh Thể bá đạo vô song.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!