“Phục Hy Lão Tổ mà ông nói, thật sự có thể cứu ta?”. Nghe hai người nói chuyện, Diệp Thành cuối cùng xen vào một câu, nhìn Yến lão đạo, ánh mắt ảm đạm cũng đã có ánh sáng, hắn có thể nghe ra Phục Hy có lẽ có thể giải Chu Thiên.
“Nghịch thiên cải mệnh là sở trường của Phục Hy Lão Tổ”. Yến lão đạo sửa sang lại quần áo, xong xuôi còn không quên chải đầu, lưng ưỡn rất thẳng, vẻ mặt tự hào cộng thêm kiêu ngạo.
“Nghịch thiên cải mệnh?”, Diệp Thành trong lòng kinh ngạc, đây là bản lĩnh như thế nào, tất nhiên là thần thông nghịch thiên.
“Vậy mau tìm đi! Thời gian không đợi người”. Bắc Thánh lại đá Yến lão đạo một cước, ghét nhất nhìn ông ta ra vẻ, mỗi lần thấy tên này, không hiểu sao lại ngứa tay.
“Ta thật sự không biết ông ấy ở đâu”. Bên này, Yến Lão Đạo không khỏi luồn tay vào trong áo, vẻ mặt rối rắm: “Ta đã quen biết thằng nhóc này từ hơn một trăm năm trước rồi, cũng biết hắn tu Chu Thiên, đương nhiên muốn tìm Lão Tổ cải mệnh cho hắn, chỉ tiếc đã tìm trăm năm, vẫn bặt vô âm tín”.
“Bặt vô âm tín?”, Bắc Thánh không khỏi nhăn mày: “Ông sẽ không định nói với ta, lão tổ nhà ông chết rồi đấy chứ?”
“Chết thì không đến mức”. Yến lão đạo vuốt vuốt chòm râu: “Theo ta, hơn phân nửa là đã ứng kiếp nhập thế rồi”.
“Có cách để tìm được ông ta không, bằng bất kỳ giá nào”.
“Bằng bất kỳ giá nào?”, Yến lão đạo nhíu mày, nhìn Bắc Thánh từ trên xuống dưới: “Ngươi giúp hắn như vậy, hắn là gì của ngươi, chẳng lẽ thích hắn rồi?”
“Mạng của hắn, là của ta”.
“Đừng nói bậy, mạng của ta là của riêng ta”.
“Vậy hai ngươi... có lên giường chưa”.
“Lão già thối nhà ông, ta tìm ông là để cứu người, không phải đến nhiều chuyện, có tin ta một cước đá chết ông không”.
“Nói chuyện chính, nói chuyện chính”. Yến lão đạo ho khan một tiếng, không nói chuyện vớ vẩn nữa: “Để ta nghĩ xem”.
“Nghĩ, nghĩ nhanh lên!”. Bắc Thánh hung hăng trừng mắt, ngay cả Diệp Thành cũng bị kéo theo.
Diệp Thành xấu hổ, rất tự giác nhìn về phía ông ta.
Bắc Thánh cũng đã đá ông ta một cước, trong đôi mắt xinh đẹp loé lên tia lửa, hai má còn có chút đỏ ửng như ẩn như hiện.
Lúc trước là nhất thời nóng lòng, mới nói ra câu kia, bây giờ nhớ lại, thật đúng là có hơi thẹn thùng.
Nhưng mà, cô vẫn không thể che giấu ý định muốn giúp Diệp Thành của mình, cô cũng không biết vì sao lại lo lắng như vậy, tâm tình cao ngạo cũng bắt đầu gợn sóng vào lúc này.
Có lẽ, đây chính là chớm yêu trong truyền thuyết.
Diệp Thành đương nhiên không biết suy nghĩ của cô, rất không đứng đắn, khoanh tay trông rất đáng ăn đòn, giống như người không có việc gì vậy.
Lại nhìn Yến lão đạo, không ngừng vuốt râu, hết lần này đến lần khác, kỳ kỳ quái quái không thôi.
Diệp Thành liếc nhìn một cái, thử thăm dò nhìn về phía Bắc Thánh ở đối diện: “Nghịch thiên cải mệnh, Phục Hy thật sự có năng lực lớn như vậy sao? Ông ta rốt cuộc có lai lịch như thế nào”.
“Nhân Vương Phục Hy, ngươi chưa từng nghe qua?”
“Chưa từng nghe qua”.
“Vậy Nhân Hoàng chắc ngươi nghe qua rồi chứ!”, Bắc Thánh nói.
“Đương nhiên nghe qua, Hỗn Độn sơ khai, ông ta là vị đại đế thứ hai của Chư Thiên Vạn Vực sau Bàn Cổ Đại Đế”.
“Phục Hy là một sợi hồn của Nhân Hoàng, Nhân Hoàng tên Phục Hy, ông ta cũng tên Phục Hy, còn lấy đạo hiệu Nhân Vương, lấy nó để tiếp tục uy danh của đại đế”.
“Tàn hồn của Nhân Hoàng”. Diệp Thành thì thào một tiếng: “Nói như vậy, là cùng một trạng thái với Long Gia và Tử Huyên, đều gọi là Phục Hy, vậy mà lại có bí mật này, Nhân Hoàng sợi hồn này cũng thật biết làm Nhân Hoàng nở mặt mũi”.
“Nhân Hoàng còn là ông tổ của thôi diễn”. Trong lúc Diệp Thành lẩm bẩm, Bắc Thánh tiếp tục nói: “Ông ta đã sáng tạo ra Diễn Thiên Bát Quái, cái gọi là Chu Thiên Diễn Hoá, chẳng qua là nhánh của Diễn Thiên Bát Quái, Nhân Hoàng giỏi nghịch thiên cải mệnh, đã là ông tổ của diễn thiên, tàn hồn của ông ta chắc là cũng được chân truyền vài phần, có lẽ có ích”.
“Hoá ra là thế”. Đôi mắt Diệp Thành lại sáng lên, tinh khí thần tản ra cũng không khỏi có sinh lực hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!