Trong núi, Diệp Thành tìm một mảnh đất trống khoanh chân ngồi xuống.
Hắn nhìn vào trong thần hải, Đế giác đã dung hợp lơ lửng ở giữa, tỏa ra thần quang mang một khí tức xa xưa.
Lấy Đế giác là trung tâm, có vô số tiên quang bắn ra xung quanh khiến thần hải của hắn chấn động dẫn đến tâm cảnh Diệp Thành trong sáng.
Ngoài ra, còn có một tia Đế uy như ẩn như hiện. Đế giác được khảm trên đế binh nên cũng dính thần uy của nó. Tuy đã vỡ, nhưng vẫn còn mãi.
Diệp Thành nhìn chằm chằm nó, Đế giác cực kỳ bất phàm.
Nó vẫn còn ghi lại cảnh tượng tìm thấy mảnh Đế giác đầu tiên vào hơn hai trăm năm trước, Tề Dương kia bị Diệp Thành đánh cho tàn phế.
Trên hành trình của hắn, từng miếng Đế giác rơi vãi đã bị Diệp Thành tìm được. Đến giờ, cuối cùng cũng đầy đủ.
Diệp Thành nhìn một hồi đầu óc chợt cảm thấy hoảng hốt, bị đẩy vào một cái ý cảnh khiến hắn không kịp trở tay.
Cảnh tượng trước mắt chợt thay đổi thành một mảnh mây mù.
Mây mù lượn lờ chậm rãi tản đi lộ ra một vùng đất hoang dã, núi cao san sát, sông ngòi xen kẽ, bao la bát ngát, một mảnh xanh ngắt.
Hắn nhìn thấy một cô gái không rõ mặt đứng lơ lửng giữa không trung, trông xa xôi như mộng như ảo.
Nàng vô cùng xinh đẹp, quả thật y như tiên nữ, ánh sáng thần thánh lượn lờ, dáng dấp ngạo nghễ nhìn xuống chúng sinh.
Uy áp của nàng như muốn hủy thiên diệt địa, Đế Đạo pháp tắc vờn quanh khiến đất trời run rẩy, ép tới thời gian ngừng trôi.
Vô số dị tượng đan xen trông xa xưa lại thần bí lượn lờ quanh nàng, mỗi loại đều cướp đoạt thiên địa tạo hóa.
Đại Đế!
Tâm thần Diệp Thành run lên, cực kỳ hoảng sợ.
Uy áp này không biết mạnh hơn Kiếm Thần biết bao nhiêu lần, một vị như vậy chắc chắn là Đại Đế.
Hơn nữa, còn là một vị Nữ Đế.
Diệp Thành dằn nỗi kinh ngạc xuống, nhìn về phía tay phải Nữ Đế.
Tay phải Nữ Đế cầm một thanh kiếm tiên khắc vô số phù văn cổ xưa lượn lờ tiên quanh, pháp tắc bay lượn.
Chuôi kiếm nạm một miếng ngọc bội giống hệt Đế giác, hay cũng có thể nói nó chính là Đế giác.
"Thanh kiếm kia chính là kiếm Tru Tiên đã chém gãy đế binh ư?"
"Nàng là ai, là vị Đại Đế nào?", Diệp Thành nhìn Nữ Đế kia thầm nghĩ.
"Hồng Liên Nữ Đế, Dao Trì Nữ Đế, Đông Hoa Nữ Đế. Trong một trăm ba mươi Đại Đế chỉ có ba Nữ Đế, vũ khí đều là kiếm, vị này là đến từ đâu?"
"Chư Thiên còn có vị Nữ Đế thứ tư?", Diệp Thành gãi đầu, cảm giác hoang mang cực kỳ.
Không biết sao hắn nhìn Nữ Đế kia có hơi quen.
Trông quen ở đây không phải là vẻ ngoài, mà là dáng dấp, dường như đã gặp ở đâu, cảm giác cực kỳ quen thuộc.
"Gặp ở đâu rồi nhỉ?"
"Nhớ rồi, là ở vùng đất dữ".
"Đúng vậy, đã gặp ở vùng đất dữ", hắn nghĩ tới nghĩ lui rồi chợt nhớ ra, con ngươi sáng lên.
"Luyện Ngục của Đông Hoang, Minh Thổ của Nam Vực, Vong Xuyên của Tây Mạc, Hoàng Tuyền của Bắc Nhạc đều thấy có một cô gái như mộng như ảo đang múa, trông rất giống nàng".
Diệp Thành nhìn chằm chằm Nữ Đế, càng nhìn càng giống một người, càng xem càng thấy lạnh sống lưng.
"Đế giác, rốt cuộc chủ nhân của ngươi là thần thánh phương nào, người của vùng đất dữ hả? Đến cuối cùng nàng là vị Đại Đế nào?"
Diệp Thành không nghĩ ra tại sao Nữ Đế lại đến vùng đất dữ nhảy múa, còn vùng đất dữ nào cũng múa.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì bỗng cảm thấy ý cảnh rung lên.
Sau đó, đất trời chợt biến sắc.
Chỉ thấy trên không trung mờ mịt, mây mù vần vũ, sấm sét đì đùng xé rách cả bầu trời.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!