Tại núi Chư Thiên ở Trung Châu của Huyền Hoang.
Người đông như kiến.
Nhìn từ xa, đập vào mắt đâu đâu cũng là người, tràn ngập khắp mọi nơi.
Trước núi Chư Thiên, trên bãi đá vương đầy máu tươi, những người chuyển thế ai cũng thê thảm.
Giờ phút này, bọn họ giống như những phạm nhân sắp bị chém đầu, máu me đầy người, tóc tai bù xù bị mọi người xung quanh chỉ trỏ chửi rủa, thấp kém không chút tôn nghiêm.
Hằng Nhạc Chân Nhân mỏi mệt ngẩng đầu lên, con ngươi ảm đạm không ánh sáng lẳng lặng nhìn từng gương mặt ghê tởm một.
"Kia là chúng sinh mà chúng ta từng liều chết bảo vệ ư?", Hằng Thiên Thượng Nhân rưng rưng cười khổ.
Những người chuyển thế khác đều im lặng đau đớn lại bi thương.
Cảnh tượng ngày nay thật sự là một điều hết sức châm chọc.
Bọn họ đã từng liều chết chiến đấu, dùng thân xác, máu thịt của mình dựng lên một bức tường thành đầy máu vì chúng sinh vạn vực.
Bọn họ chết trận nhưng cũng thành công bảo vệ Chư Thiên Môn và chúng sinh, nhưng lại chẳng ai nhớ thương cái tốt của họ, chỉ muốn đưa họ xuống suối vàng.
"Chết thì chết!", Hằng Nhạc Chân Nhân vừa cười vừa khóc, khàn khàn nói: "Chứ tuyệt đối không thể liên lụy Diệp Thành".
"Vẫn chưa tới à, giết thêm một người đi!", có tiếng cười lạnh vang lên và nó đến từ Phượng Tiên, cô ta bắn ra tiên quang.
Thoáng chốc, máu tươi nở rộ, lại có một người chuyển thế bị giết.
Cả đám chuyển thế đều hai mắt đỏ bừng, muốn chống cự lại chẳng thể nhúc nhích, chỉ đành trơ mắt nhìn người thân mình bị giết. Từng dòng máu tươi kia nhìn mà khiến cho người ta đau lòng.
"Nhàm thật, đúng là chẳng thú vị gì hết", thần tử Thần Tộc cười lạnh, nghiêng người dựa lên ghế, thảnh thảnh thơi thơi xoay chiếc nhẫn ban chỉ ở ngón cái, tiên quang bắn ra, cũng giết một người.
"Ta đây chờ nóng cả ruột!", đám thần tử Tiên Tộc cười gằn, con ngươi tràn ngập vẻ khát máu.
"Thánh Thể đâu? Sao còn chưa tới?", nhìn bãi đá đẫm máu, xung quanh lập tức ồn ào nhốn nháo.
"Nếu mà không đến thì bạn của hắn sẽ bị giết sạch mất".
"Hay là Thánh Thể sợ rồi! Không dám tới?"
"Thánh Thể mà sợ?", có người cười khẩy: "Từ biển sao Huyền Hoang đến Linh Sơn Tây Mạc, hắn có sợ lần nào hả?"
"Lần này, đám thần tử Tiên Tộc kia quá đáng quá rồi", những tu sĩ thế hệ trước thổn thức: "Cách làm thật hèn hạ".
Ầm!
Trong tiếng bàn tán xôn xao xung quanh, không trung bỗng dưng ầm một tiếng run rẩy.
Đến rồi!
Đám thần tử Tiên Tộc đều đứng dậy nhìn về phương xa, ai cũng cong môi hài hước cười, ánh mắt đầy vẻ âm trầm.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng động không ngừng vang lên vừa thong thả lại có tiết tấu.
Nghe kỹ mới biết đó là tiếng người đi đường.
Có lẽ là cơ thể nặng nề như núi nên mỗi khi đạp chân xuống đất mới khiến cho đất trời rung chuyển.
Xung quanh hoảng sợ, đồng loạt ngoảnh đầu nhìn lại tìm nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy chân trời mây mù quay cuồng, sát khí ngập trời.
Nơi đó, có một ông lão đạp lên bầu trời tiến đến, đạo bào bay phần phật, tóc trắng tung bay, tiên phong đạo cốt trông như Chân Tiên.
"Kia là Thánh Thể?", có người kinh ngạc la lên.
"Khí huyết cuồn cuộn như thế thì chắc chắn là Hoang Cổ Thánh Thể rồi".
"Giờ mới mấy ngày không gặp mà sao lại trở nên già cả như vậy rồi", nhiều người giật mình, nhìn mà kinh ngạc.
"Còn tu vi của hắn nữa, sao lại thành Chuẩn Thánh?", đám người già vuốt râu, nhăn mày nói.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Thánh Thể Diệp Thành đạp không đi tới.
Hắn thấy đám người chuyển thế bị trói trên bãi đá thì rưng rưng nước mắt, cả người run rẩy.
Đó là người của quê hương mình! Giờ phút này, lại thê thảm như thế.
Một cơn giận ngập trời chợt nảy lên, vì chống lại Thiên Ma mà tu sĩ của Đại Sở gần như bị tiêu diệt sạch sẽ/
Nhưng hôm nay, chúng sinh mà họ bảo vệ lại đối xử với họ như thế, sao không giận không buồn cho được.
"Đi đi, đi mau đi!", Hằng Thiên Thượng Nhân, Hằng Nhạc Chân Nhân và tất cả người chuyển thế bị trói đều hét lên, dùng hết sức cuối cùng của mình mà gào lên.
Bọn họ đã bị phế, chết thì chết, không thể liên lụy Diệp Thành được vì hắn gánh trên vai mong ước của cả Đại Sở.
Giờ phút này, họ lại hy vọng Diệp Thành làm một con rùa đen rút đầu, sẽ chẳng ai trách hắn và chắc chắn cũng không ai muốn trách.
"Ta sẽ cứu các ngươi!", Diệp Thành ngân ngấn nước mắt mỉm cười, ngẩng đầu nhìn đám Phượng Tiên, nước mắt hóa thành màu đỏ rồi chậm rãi ngưng tụ thành vẻ sắc lạnh.
"Bổn vương cho rằng ngươi sẽ làm một con rùa rụt cổ cả đời ấy chứ!", thần tử Tiên Tộc khinh khỉnh cười, hất mặt lên trời rũ mắt nhìn Diệp Thành, trong con người tràn ngập vẻ hài hước.
"Ân oán giữa ta và ngươi thì hai ta tự thanh toán với nhau, thả họ ra!", Diệp Thành nhàn nhạt nói, bình tĩnh đến đáng sợ.
"Vậy phải xem ngươi có nghe lời hay không", Phượng Tiên cười dữ tợn: "Giao Phượng Hoàng Tiên Ngự của tộc ta ra đây".
"Ta đã đến đây rồi thì sẽ không đi, ngươi thả họ ra trước", Diệp Thành bình tĩnh nói, ánh mắt lại lóe lên vẻ lạnh lẽo.
"Xem ra ngươi vẫn không nghe lời nhỉ!", Phượng Tiên cười khẩy, thuận tay bắn ra tiên quang xuyên thủng đầu một người chuyển thế khiến hắn ta trực tiếp bỏ mạng.
"Phượng Tiên!", Diệp Thành nổi giận, sát khí cuồn cuộn định xông lên bãi đá lại thấy Phượng Tiên bắn ra tiên quang, lại một người nữa bị xuyên thủng đầu.
"Sự kiên nhẫn của bản công chúa cũng có hạn thôi", Phượng Tiên cong môi, thích ý vặn vặn cổ, tiên quang quanh quẩn nơi đầu ngón tay: "Không muốn họ chết thì giao Phượng Hoàng Tiên Ngự ra đây, không thì ta sẽ nổi điên đó".
Con ngươi Diệp Thành đỏ au, từng đường gân xanh hằn lên trên trán, siết chặt nắm tay đến nỗi bật máu.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!