Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 234: Tìm thấy Gia Cát Vũ

“Ngươi cũng không nhìn lại xem mình có thân phận thế nào, ngươi có tư cách để biết sao?”, Ngô Trường Thanh lạnh giọng. 

“Nói cũng đúng”, Diệp Thành xuýt xoa: “Trước đây con chỉ là một tên đệ tử không có gì nổi bật ở ngoại môn Chính Dương Tông, đương nhiên không có tư cách để biết, có điều Ngô trưởng lão nói con vào cấm địa thì đúng là oan cho con quá rồi. Con còn chẳng biết tới chuyện có cấm địa, vả lại đã là cấm địa thì nhất định phải có người với tu vi cao như trưởng lão trông coi. Người nói một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên như con có vào nổi không?”, Ngoài ra, cho dù có vào được tới đó thì người nghĩ con có gan vào sâu hơn không? Đầu con đâu có bị úng nước…” 

Diệp Thành nói một tràng, mà nói câu nào cũng có lý khiến Ngô Trường Thanh không thể phản bác lại. 

“Đủ rồi”, Ngô Trường Thanh gằn giọng ngắt lời Diệp Thành, khuôn mặt của ông ta đỏ bừng lên như quả cà chua vậy. 

“Dù sao thì con cũng chỉ ở đây ngắm sao thôi”, Diệp Thành bày ra bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi. 

“Ngắm sao? Ngươi lừa ai đấy?”, Ngô Trường Thanh lạnh lùng nói, đương nhiên ông ta nhìn ra được Diệp Thành đang nói dối. Nửa đêm ra đây ngắm sao, ai mà tin được, hơn nữa Diệp Thành còn được Gia Cát Vũ đưa đi, bây giờ không tìm được Gia Cát Vũ, chắc chắn có khuất tất. 

“Ngô trưởng lão”, lúc này Dương Đỉnh Thiên mới xen vào, vuốt râu cười bảo: “Diệp Thành nói không phải không có lý, một là hắn không biết có cấm địa, hai là cũng không biết cấm địa ở đâu. Điểm thứ ba lại càng không có khả năng, hắn chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên thôi, hắn đâu có ngốc mà vào cấm địa, đến đó có khác gì tự tìm cái chết? Hơn nữa chẳng lẽ vì nửa đêm Diệp Thành ở đây ngắm sao mà đã kết luận hắn có liên quan đến chuyện này, có phải là trẻ con quá không? Hay là ngươi hoàn toàn không coi Hằng Nhạc Tông ta ra gì?” 

Nói đến đây, khí thế Không Minh đỉnh phong của Dương Đỉnh Thiên từ từ lộ ra, mặc dù ông ta đang mỉm cười nhưng lại tạo cho Ngô Trường Thanh áp lực rất lớn. 

Sắc mặt Ngô Trường Thanh càng thêm u ám: “Chư vị, Diệp Thành có phải kẻ hiềm nghi hay không trong lòng chúng ta đều biết. Đúng là một mình hắn không thể vào được cấm địa, nhưng mọi người đừng quên còn có Gia Cát Vũ, được Gia Cát Vũ đưa vào cũng không phải không có khả năng”. 

“Vậy thì đúng rồi, ngươi đi tìm Gia Cát Vũ đi”, Đạo Huyền Chân Nhân chế nhạo. 

“Ta…”, Ngô Trường Thanh bị lời của Đạo Huyền Chân Nhân làm cho á khẩu không nói nên lời. Nếu lão tử tìm được Gia Cát Vũ thì còn phải ở đây nói nhảm với mấy người sao? 

Lúc này lại có một bóng người khác từ trên không bay tới, đáp xuống bên cạnh Ngô Trường Thanh, ghé vào tai ông ta nói nhỏ: “Ngô trưởng lão, tìm được Gia Cát Vũ rồi”. 

“Tìm được rồi?”, hai mắt Ngô Trường Thanh sáng lên: “Ở đâu?” 

“Ông ta đang ở trên sườn núi nhỏ đối diện… ngắm sao”, trưởng lão đó khẽ giọng nói, vừa nói vừa chỉ vào sườn núi nhỏ xa xa ở phía đối diện, loáng thoáng có thể trông thấy một lão già đang vắt chân ngắm sao. 

“Ngắm sao…”, Ngô Trường Thanh thở không ra hơi, suýt nữa nhảy dựng lên. Nửa đêm ông ta ngắm sao, Diệp Thành cũng ngắm sao, có phải mấy người rảnh không mà chạy tới Chính Dương Tông của ta ngắm sao? 

“Thông báo cho chưởng giáo sư huynh”, mặt Ngô Trường Thanh xanh mét, cuối cùng ông ta nhìn mấy người Dương Đỉnh Thiên, sau đó phất tay áo đi vào hư không, phóng tới sườn núi nhỏ đối diện: “Gia Cát Vũ, ta phải xem xem ông giải thích thế nào”. 

Không chỉ Ngô Trường Thanh mà bốn phương tám hương của Chính Dương Tông đều có thần hồng vút qua, nơi họ hướng đến chính là sườn núi nhỏ nơi Gia Cát Vũ đang ngồi. 

Sau khi Ngô Trường Thanh đi, Diệp Thành mới thầm thở phào nhẹ nhõm, không có chứng cứ nên Ngô Trường Thanh cũng không nói được gì, dù sao chuyện này cũng liên quan đến hai tông. Mà hắn cũng không lo Gia Cát Vũ sẽ khai mình ra, ông già đó còn nói phét giỏi hơn hắn. 

“Về rồi nói”, Dương Đỉnh Thiên nhìn Diệp Thành rồi bước vào hư không trước tiên, mấy người phía Đạo Huyền Chân Nhân cũng lần lượt đi theo. 

“Về thôi, về thôi”, Diệp Thành chuẩn bị đi theo thì bị Sở Huyên xách lên bằng một tay, bay về phía ngọn núi Vọng Nguyệt Các. 

Sau khi mọi người rời đi, tiếng chửi bới như sói tru của Gia Cát Vũ vọng lại từ sườn núi nhỏ xa xa đối diện: “Mẹ nó, ăn no rửng mỡ cả lượt à? Nghi ngờ ta trộm đồ? Có chứng cứ không? Cứ bắt ta phải nổi điên lên!” 

Bên này, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đã về tới Vọng Nguyệt Các. 

“Ngươi đi vào cho ta”, Diệp Thành vừa mới được thả xuống, còn chưa kịp nói gì với mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đã bị Sở Huyên hung hãn xách vào lầu các. 

A! 

Chẳng mấy chốc, tiếng kêu gào thảm thiết vọng ra. 

Mãi đến một lúc nào đó, tiếng hét thảm thiết mới dừng lại. 

Trong lầu các, Diệp Thành lại bị đánh mặt mũi bầm dập, hắn ngồi xổm trong góc, ôm đầu trông như một kẻ phạm tội. 

“Ngươi giỏi lắm rồi đó”, Sở Huyên hai tay chống nạnh, mắng cho Diệp Thành không ngẩng đầu lên được. 

“Con đi ngắm sao thật mà”. 

“Nói dối!”, Sở Huyên hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thành: “Nói thật đi, có phải Gia Cát Vũ đưa ngươi đến cấm địa của Chính Dương Tông không? Ta thật tò mò, ông ta đi ngắm sao, ngươi cũng đi ngắm sao, sao có gì hay ho mà ngắm?” 

Diệp Thành im lặng không nói, lắc đầu cố ý né tránh ánh mắt của Sở Huyên. 

Sở Huyên hít sâu một hơi: “Tiểu tử, đây là Chính Dương Tông, ngươi ngoan ngoãn một chút cho ta, nếu không ta cũng không bảo vệ được ngươi đâu”. 

“Con hiểu, con hiểu”, Diệp Thành cười toét miệng. 

“Còn nữa, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu bí mật đang giấu ta?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành, trong lời nói đầy ẩn ý sâu xa: “Sao ngươi không nói trước cho ta biết ngươi từng là đệ tử Chính Dương Tông, ta cũng đâu ăn thịt ngươi?” 

“Đây cũng không phải chuyện vẻ vang gì”, Diệp Thành nói rồi không khỏi cúi đầu. 

Sở Huyên muốn hỏi nữa nhưng rồi lại thôi, rất rõ ràng lời cô vừa nói đã gợi lại quá khứ đau buồn của Diệp Thành. Cô bắt đầu hiểu ra đồ nhi của mình mạnh mẽ hơn mình nghĩ rất nhiều. 

“Được rồi, chuyện này kết thúc ở đây”, Sở Huyên nói dịu dàng hơn, cô không muốn ép Diệp Thành quá, cũng không quá hà khắc với Diệp Thành nữa, nếu không rất có thể sẽ lại xảy ra chuyện như ở nước Triệu, bây giờ Diệp Thành còn sống đứng trước mặt mình đã là may mắn lắm rồi. 

Thấy Diệp Thành không nói gì, Sở Huyên phất tay gọi hình nộm Tử Huyên ra: “Này, ta khôi phục lại cho ngươi rồi”. 

Thấy Tử Huyên còn nguyên vẹn, cái đầu đang cúi gục của Diệp Thành lập tức ngẩng lên, hắn cười hì hì bảo: “Cảm ơn sư phụ”. 

“Ngày mai là cuộc thi tam tông rồi, nghỉ ngơi cho khoẻ đi!”, Sở Huyên nói rồi bước ra ngoài như một làn gió, sau đó còn có lời nói nhẹ nhàng vọng vào: “Lần sau đừng để vi sư phải lo lắng nữa”. 

Diệp Thành giật mình rồi nở nụ cười ngốc nghếch, nhớ lại lúc trước Sở Huyên còn khóc vì mình, lòng hắn cảm thấy chợt ấm áp. 

… 

Đêm khuya, đại điện của Chính Dương Tông không hề yên bình. 

Hàng trăm người đứng nghiêm túc trong điện, mà Thành Côn đang ngồi phía trên còn mang vẻ mặt u ám đáng sợ hơn. 

Nửa đêm bọn họ lên sườn núi nhỏ, chẳng những không moi được thông tin hữu ích gì từ lão già Gia Cát Vũ mà còn bị lão ta mắng cho xối xả. Điều này với Chính Dương Tông mà nói chính là một cái tát chát chúa. 

“Sư huynh, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Gia Cát Vũ”, một vị trưởng lão lạnh lùng nói. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận